Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta


Hiện tại trong tay Lâm Yến cầm cũng chỉ có mười mấy nguyên tiền, chỉ cùng con trai ăn cơm đã rất khó duy trì đến tháng sau lãnh lương.
Hoàng Bằng Tường không chống đỡ được khí lực lớn của ông ngoại, cậu tức giận theo sát phía sau đi vào.
"Cha!" Lâm Yến vùng vẫy bò dậy.
"Yến, con đã khỏe hơn rồi chứ?" Vóc dáng cha Lâm Yến cao lớn, quanh năm làm việc ở nông thôn làm hắn vừa đen vừa già, trong lòng Lâm Yến chua xót.
"Không có, vẫn còn rất nóng, con cảm thấy cả người đều khó chịu." Lâm Yến ăn ngay nói thật, cha tới là muốn lấy tiền, cô tỏ ra yếu ớt như vậy, xem cha cô làm thế nào.
Ông Lâm không nghĩ là con gái sẽ nói như vậy, không khỏi ngơ ngác một chút, ông ngồi vào chỗ Lâm Yến vừa ngồi ăn cơm, móc tẩu thuốc ra từ túi tiền.
"Ông ngoại, mẹ còn bệnh, còn ho khan đó." Có lẽ Hoàng Bằng Tường không thích ông ngoại, có lẽ là con trai nghĩ muốn bảo vệ cô, ánh mắt Lâm Yến mờ đi, cho tới bây giờ cha chưa từng đau lòng cho cô, bởi vì cô là con gái sao? Nếu như em trai bị bệnh, khẳng định là cha sẽ vội vàng mời bác sĩ, hoặc là đưa bọn họ đi bệnh viện, còn mình thì, ngay cả một câu nói cha cũng không có, còn không chút kiêng kỵ mà chuẩn bị hút thuốc, không có một chút quan tâm tới cô, cô có tỏ ra yếu ớt cũng vô dụng mà thôi.
Ông Lâm tức giận trừng mắt nhìn cháu ngoại trai một cái: "Thằng bé này........" Ông không có nói tiếp, có lẽ cũng cảm thấy đuối lý.
Lâm Yến gắng gượng rót cho cha một chén nước sôi, cũng rót ình một chén hớp từ từ, nhất thời trong nhà không ai nói chuyện.

"Yến, có người giới thiệu đối tượng cho em hai con, con cũng biết, em hai con tuổi không còn nhỏ rồi, trì hoãn nữa thì không...."
"Dạ." Lâm Yến buồn buồn đáp một tiếng, kiếp trước em trai giống như là cô sinh ra, mỗi người kết hôn cô đều phải gánh một phần lớn chi phí, cho dù cô ăn mặc tiết kiệm thế nào cũng làm nhà mẹ đẻ bất mãn.
"Con đưa ta cầm 5 ngàn đi." Ông Lâm nói không cần suy nghĩ, bất kể giọng nói hay số tiền đều giống như kiếp trước.
Lâm Yến nhớ tới, kiếp trước cô cũng bệnh như vậy, cha cũng cùng con trai cãi nhau ở cửa, chỉ là lúc đó cô không có được ăn chén mì hoành thánh kia, thân thể so với hiện tại càng thêm mệt mỏi.
"Con không có tiền đâu, năm năm này Vĩ Lương cũng không có thu nhập, phải dựa vào mấy trăm đồng của con mà sống qua ngày, con còn trợ cấp về nhà mấy ngàn đồng, tháng này con và Tiểu Tường ngay cả tiền cơm cũng còn không có đủ đây." Lâm Yến kể khổ, cùng lời ở kiếp trước đều giống nhau.
"Vậy làm thế nào bây giờ? Con cũng không thể nhìn em trai cô độc cả đời chứ?" Cha cô trừng mắt, giọng nói cũng không vui vẻ.
"Em cả đâu? Sao nó không giúp đỡ?"
"Con đừng đẩy cho tiểu Hào, nó là em trai con, cuộc sống của mình còn không lo được." Vừa nhắc đến em cả, cha cô lập tức liền tức giận, kiếp trước cũng là như vậy, bất luận việc lớn việc nhỏ trong nhà, ngay cả việc cô học đại học cũng vậy, em cả chưa từng có bất cứ trách nhiệm gì, em hai kết hôn, nhà gái muốn 5 ngàn tiền sính lễ, cũng là cô bỏ ra, em cả một phân tiền cũng không đưa.
"Nó là em con thì thế nào? Nó cũng là con trai lớn của cha, con chẳng qua là con gái đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi." Những lời này kiếp trước Lâm Yến cũng không có nói qua, nhưng lại là lời cửa miệng của cha mẹ, Lâm Yến cùng em gái Lâm Hoan lúc gặp khó khăn, cha và mẹ sẽ nói như vậy.

"Em cả con không có tiền." Ông Lâm tức giận, hỏi tiền con gái lớn đã thành thói quen, ông còn chưa từng bị gây khó dễ, mà cho dù con gái làm khó dễ, ông tuyệt đối cũng có thể lấy được tiền trở về.
"Con cũng không có, con cùng nó lãnh lương cùng ngày, Vĩ Lương lại nghỉ việc rồi." Lâm Yến nhấn mạnh.
"Ta mặc kệ, ta hỏi con, em hai con không có tiền thì phải độc thân, rốt cuộc con có phụ trách hay không?"
Lâm Yến không nói lời nào, cô kiếp trước chính là mềm lòng nhẹ dạ, lo lắng hết cái này đến cái kia, giống như con gà mẹ, hận không thể bảo vệ tất cả mọi người, kết quả đem cha mẹ và em trai bảo vệ thành 'bạch nhãn lang', cho dù cô có khó khăn gì, cũng không có người nào chịu đưa tay giúp đỡ, có một lần cha cô bộc phát ý tốt, bảo em trai cho cô một máy ép cải dầu trong nhà. Em trai liền đem về nhà hắn, Lâm Yến cũng không nhìn thấy được.
Thấy Lâm Yến không nói lời nào, ông tưởng là cô ngầm đồng ý, ông thở dài nhẹ nhõm: "Em hai con cuối tháng đính hôn, còn có thời gian nửa tháng, con nhanh chóng đem tiền về, không nên để chậm trễ."
"Đã nói với cha là con không có tiền." Lâm Yến tức giận nói.
"......." Ông Lâm hung ác nhìn chằm chằm Lâm Yến.
Lâm Yến thản nhiên nhìn cha mình, trong ánh mắt còn có đau khổ cùng bất đắc dĩ, ông Lâm rũ mắt xuống, một lát sau, ông nói: "Con không có tiền vậy đi mượn cũng được, bất kể như thế nào, nhất định phải cầm tiền về, nếu không, em hai con sẽ bị độc thân."
"Cha đừng nói nữa, con không có tiền, chi phí ăn mặc trong nhà em cả cái gì cũng đều tốt hơn con nhiều, cha không thể thiên vị như vậy." Lâm Yến chưa từng cự tuyệt cha cô lần nào, cô bật khóc, thì ra thay đổi mình cũng đau đớn như vậy.
"Rốt cuộc con có đưa tiền hay không? Đừng quên, là ai nuôi con lớn, lại tạo điều kiện cho con đi học!" Ông Lâm nổi giận, con gái chưa từng dám không nghe lời ông như vậy.

"Chính con đem mình nuôi lớn, ba bốn tuổi con không nhớ rõ, nhưng sáu tuổi cha liền bắt con đứng trên ghế đẩu nấu cơm, mấy vết sẹo trên tay con cũng là bị bỏng lúc đó, có một lần lệch chân liền té từ trên ghế xuống, cánh tay còn bị gãy xương, lúc em hai vừa ra đời, mẹ ở cữ cũng là con chăm sóc. Trong chúng con, con làm việc so với mẹ còn nhiều hơn. Nói cung cấp cho con đi học, bốn năm đại học, mỗi học kỳ cha cho con 50 đồng, tổng cộng là 400 đồng, sau khi con tốt nghiệp, đem về nhà cũng không gần hai vạn, chính là cho vay cắt cổ, quá lắm cũng chỉ như vậy, con đã sớm trả sạch."
"Mày, mày......." Ông Lâm tức giận đứng lên, vươn bàn tay lên, "Ta đánh chết mày, đồ bất hiếu."
"Ông dám! Hôm nay ông dám đụng đến mẹ tôi một ngón tay, tôi liền liều mạng với ông." Hoàng Bằng Tường la to, siết chặt quả đấm nhỏ đứng ở trước giường Lâm Yến.
Ông Lâm thấy ánh mắt phun lửa của cháu ngoại thì sửng sốt một chút.
"Lâm Yến, Lâm Yến có nhà không?" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, đúng là Lý Tuệ.
Hoàng Bằng Tường trợn mắt nhìn ông ngoại một cái, chạy tới mở cửa.
"Lâm Yến, lãnh đạo tới thăm em, hôm nay bệnh của em có đỡ hơn chút nào không?" Phía sau Lý Tuệ còn có Phó chủ nhiệm phân xưởng.
"Lưu chủ nhiệm, chị Lý, mau vào trong ngồi." Lâm Yến biết chuyện nhà mình để người ngoài nghe thấy, cô xấu hổ mặt đỏ lên.
"Lâm Yến, thân thể có khá hơn chút nào không?" Lý Tuệ hỏi.
"Mẹ cháu vẫn còn nóng lắm ạ." Hoàng Bằng Tường lo lắng đáp.

"Cũng đúng a, thân thể em tốt, sẽ không dễ bị bệnh, thỉnh thoảng bị bệnh cũng khó mà tốt lên." Lý Tuệ rất quan tâm nói, ngăn lại Lâm Yến muốn đi lấy trà, "Ngồi xuống nghỉ ngơi, bọn chị chỉ là đến thăm một chút, không cần tiếp đãi." Cô đem một ít trái cây trong tay đặt lên bàn cơm.
"Ông Lâm biết con gái bị bệnh nên tới thăm con gái sao?" Lưu chủ nhiệm hỏi.
"A, ha hả, dạ, dạ!" Ông Lâm xoa xoa hai tay, hắn vừa nhìn thấy người thành phố, nhất là người có chút chức vị, liền khẩn trương.
"Nha, chắc chắn là lại đến đòi tiền con gái chứ gì." Lý Tuệ cùng Lưu chủ nhiệm một hỏi một đáp vô cùng ăn ý, Lâm Yến thấy cô hướng mình nháy mắt, liền khẳng định hai người đã ở bên ngoài nghe một lúc lâu, hơn nữa, còn bàn bạc mấy câu.
Ông Lâm trợn mắt nhìn con gái một cái.
"Tại sao ông trừng cô ấy, người nào mà không biết ông luôn lấy tiền con gái của mình? Năm ấy Tiểu Lâm được phân công tới đây, một tháng 120 đồng, ông một lần liền đòi cô ấy 400 đồng, làm cô ấy trong suốt một năm, tiền lương mỗi tháng đều đưa hết cho ông, đáng thương ngày ngày phải ăn dưa muối, toàn bộ nhà xưởng ai không biết Lâm Yến có người cha lòng dạ hiểm độc, so với Chu Bái Bì còn lợi hại hơn." Lưu chủ nhiệm chừng hai năm nữa sẽ về hưu, ở phân xưởng Lâm Yến kỹ thuật rất tốt, hắn rất muốn giúp thủ hạ đắc lực thành người tài giỏi.
"Tôi, Chu Bái Bì?" Ông Lâm giận đến hai tay run run, "Tôi là lão bần nông, bây giờ còn là hộ khó khăn trong thôn."
"Ông còn dám nói? Cán bộ sinh đẻ tìm đến phân xưởng chúng tôi, để Tiểu Lâm khuyên mẹ mình không cần sinh nữa, nghe nói, ông còn tính toán sinh đứa thứ chín đi?"
Lâm Yến và Ông Lâm mặt đều đỏ lên, Lý Tuệ lặng lẽ lôi kéo Lưu chủ nhiệm một cái, hắn thật đúng như biệt hiệu "Lưu đạn pháo" mà, lúc này Lưu chủ nhiệm mới ý thức được lời của mình đi quá giới hạn, hắn vội vàng dùng ngón tay chỉ lung tung mấy cái: "Ông nhớ kỹ cho tôi, không được đòi con gái đưa tiền, trở về đi."
Ông Lâm lê dép lẹp xẹp bước chân nặng trĩu thẳng bước ra ngoài.
Vốn là thân thể Lâm Yến không tốt, vừa vội vừa tức, giằng co hồi lâu, lúc này chỉ thấy choáng váng đầu óc, mắt tối sầm gục xuống giường, cô nghe được Lý Tuệ cùng con trai kinh hô, sau đó không còn biết gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui