"Vĩ Lương, con giúp Tiểu Bân tìm việc đi, có được không?" ông Lâm đổi đối tượng.
Hoàng Vĩ Lương sửng sốt, nhưng anh không thể trực tiếp cự tuyệt bố vợ, nên ấp úng trả lời: "Con, con cũng không tìm được việc gì tốt hơn đâu ạ."
"Sao lại không được chứ? Con học đại học cơ mà, bây giờ cũng đã được lên làm quản lý rồi, giúp em ba của con một chút đi!"
"Cha, con chỉ làm công việc giám sát thôi ——"
"Cũng không khác nhau là mấy mà, việc này nhờ cả vào con vậy." Ông Lâm không cho phép cự tuyệt, tự ý quyết định, rồi đứng dậy đi tới cửa chính: "Chúng ta về nhà thôi, nếu bị muộn, sẽ không còn chuyến xe nào đâu."
Bà Lâm vẫn không động đậy, ngồi dài ra trên ghế salon, ông Lâm đi đến đá chân bà một cái, nhỏ giọng mắng một câu: "Bà không cần vườn cây nữa rồi hả ?"
Bà Lâm nghe vậy vội vàng đứng dậy, kéo Lâm Giai bân, đi theo ông ra ngoài.
Lâm Yến chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cô nằm rũ xuống ghế sa lon, nhìn chồng tiễn người nhà đi, rồi đóng cửa nhà lại.
"Sao em lại có người nhà như vậy chứ!" Cô buồn bã nói.
"Nhưng em vẫn còn có anh cùng tiểu Tường yêu thương em mà." Hoàng Vĩ Lương chen chúc ngồi bên cạnh cô an ủi "Đừng tức giận nữa, cuộc sống làm sao được mười phần trọn vẹn, chỉ cần được tám chín phần thôi cũng được gọi là đầy đủ, bây giờ gia đình chúng ta đã tốt hơn trước nhiều rồi, em thấy đúng không."
Lâm Yến không muốn nói chuyện, cô vẫn còn rất buồn, Hoàng Vĩ Lương dịu dàng an ủi, thấy cách này không được, nên đổi đề tài: "Con trai của Hướng Huy mặc quần áo rất đẹp, ngày mai chúng ta cũng nên mua cho tiểu Tường một bộ."
"Vâng!" Điều này vừa đúng ý của Lâm Yến, trước kia cho con trai tùy tiện mặc gì cũng được, bây giờ, cô không thể để con trai đến trườngmà vì ăn mặc quá kém, sinh ra cảm giác tự ti.
"Cũng mua cho cả em nữa, vợ của Hướng Huy cũng có thật là nhiều quần áo đẹp!"
Lâm Yến định nói không cần, Hoàng Vĩ Lương kéo tay cô lại, vỗ nhẹ nhẹ, "Không cần lo lắng, anh sẽ cố gắng làm việc, về sau gia đình chúng ta sẽ tốt hơn ."
Ngày hôm sau, Lâm Yến bị Hoàng Vĩ Lương vừa ép buộc vừa dụ dỗ kéo đi chợ.
Ha ha, mua sắm đúng là có thể mang lại cho người ta cảm giác vui vẻ, qua năm mới chỉ có mấy ngày, quần áo mùa đông bắt đầu giảm giá, thật ra Lâm Yến có thích mấy bộ quần áo, đi mua muộn hơn thế này lại tiết kiệm được gần ngàn đồng.
"Cả ngày anh ở công trường, không phải bùn đất thì là xi măng cát bụi, mua quần áo tốt như vậy thì lãng phí quá" Hoàng Vĩ Lương đi phía sau Lâm Yến càu nhàu.
"Kiểu dáng áo lông này cũng không đẹp lắm, nhưng bên trong có nhiều lông ngỗng, mặc để giữ ấm rất tốt, công việc của anh luôn phải ở bên ngoài trời giá rét, anh không mặc như vậy em không yên lòng."
Hai người xách theo túi lớn túi nhỏ về đến nhà, ăn cơm trưa qua loa xong Lâm Yến cùng Hoàng Vĩ Lương mặc thử áo lót lông cừu mới vừa mua, đúng là người đẹp vì lụa, theo bản năng họ đều ngẩng đầu thẳng lưng, khí chất cũng thay đổi như thành một người khác.
"Không nghĩ rằng em mặc màu đỏ lại đẹp như vậy!" Hoàng Vĩ Lương kinh ngạc, "Anh thấy em càng ngày càng trẻ ra, nếp nhăn trên mặt cũng ít đi, da mặt lại trắng noãn mịn màng hơn trước rất nhiều."
"Giờ anh mới biết sao?" Lâm Yến liếc mắt trêu đùa anh.
Lòng Hoàng Vĩ Lương nóng lên, vươn tay kéo vợ yêu vào ngực: "Vừa về đã thấy rồi, bây giờ anh đi làm bị mưa gió làm cho vừa đen vừa già, em mặc đồ trẻ đẹp như thế là có ý gì hả?"
"Hừ! Là để phòng ngừa anh ở bên ngoài có hồng nhan tri kỷ a." Lâm Yến nũng nịu nói.
"Nói linh tinh cái gì vậy, hồng nhan tri kỷ của anh chỉ có thể là em thôi!" Hoàng Vĩ Lương cảm thấy vợ yêu có chút thay đổi, hai người bọn họ đều là người rất thực tế, kể từ khi kết hôn đến nay, mặc dù rất ít khi sảy ra cãi vã, nhưng cũng không có sự lãng mạn của những cặp vợ chồng nên có, ngày qua ngày đều trôi qua bình thường có chút buồn tẻ.
Đời trước, Lâm Yến đã từng len lén xem nhật ký nói chuyện trên QQ của chồng, trong thâm tâm, anh cũng khát vọng tình cảm yêu thương, anh đã từng cùng một người tên là lily nói chuyện qua lại hơn nửa năm, những câu chữ không bộc lộ tình cảm nam nữ gì, nhưng sự quan tâm của chồng với cô gái kia cũng khiến Lâm Yến cảm thấy mất mát một thời gian dài, cô đã từng nghĩ rằng chồng không yêu mình.
Có khoảng cách chia xa mới khiến cho tình yêu trở nên đẹp hơn, hai người tách ra một thời gian, có khi cô cùng chồng lại vẫn có thể mặn mà như xưa, Lâm Yến hi vọng đến khi trung niên, tình cảm của họ còn có thể thăng hoa lần nữa.
"Cách ăn mặc của em làm anh thấy không thoải mái sao?"
: "Thoải mái!" Hoàng Vĩ Lương nói ra lời này thậm chí có chút xấu hổ, anh lấy tay sờ sờ mặt của Lâm Yến , "Mềm mềm non mịn giống như hồi em còn trẻ ." Xúc cảm mềm mại khiến anh yêu thích không nỡ rời tay.
"Anh sao lại vân vê như vậy, đây là mặt em đó!" Lâm Yến muốn đẩy anh ra, Hoàng Vĩ Lương dứt khoát túm lấy tay cô không cho cô động đậy, "Không nghĩ tới, em chỉ mặc đồ khác lên đã xinh đẹp như vậy." Đầu cúi xuống nỉ non, anh buông tay cô ra, ôm mặt cô hôn một cái, "Anh đi rồi em đừng làm tóc được không? Chẳng nhẽ em muốn anh đi làm mà lúc nào tâm tư cũng không yên à."
"Không làm lại tóc, tâm tư của em cũng không yên!" Lâm Yến lại đẩy nhẹ anh.
"Hắc hắc, em yên tâm đi, anh cam đoan, tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ!" Giọng nam nhân trầm thấp khiến nhịp tim của Lâm Yến nhảy lên kịch liệt.
"Em không chỉ cần lời cam đoan của anh, em còn cần lòng anh cam tâm tình nguyện!"
"Anh thật sự cam tâm tình nguyện, cực kỳ tình nguyện, Yến, em là Xuân Yến của anh." Lửa nóng trên tay anh tăng lên hầm hập, lời nói ngày càng mập mờ ——
"Bây giờ là ban ngày mà!"
"Không cần lo lắng, Tiểu Tường đeo tai nghe học tiếng anh rồi, mẹ đang ở tầng dưới!" Có phòng ngủ lớn, không gian độc lập, thật đúng là thoải mái a! Hoàng Vĩ Lương vừa nghĩ vừa mặc sức làm bậy. . . . . .
Giày vò đến mệt mỏi, hai người mới ôm nhau ngủ, Lâm Yến chưa từng có giấc ngủ nào ngọt ngào như vậy, khi tỉnh lại, thấy suy nghĩ của mình đúng thật là buồn cười, ngủ mà cũng phân chia ngọt ngào và khổ sở sao? Lâm Yến gối lên đầu vai Hoàng Vĩ Lương, tìm được một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại, cô còn muốn tiếp tục mộng đẹp.
"Có điện thoại —— có điện thoại ——" là tiếng chuông điện thoại của Hoàng Vĩ Lương vang lên, anh đi công tác ở bên ngoài, không có điện thoại di động không được.
Hoàng Vĩ Lương lơ mơ nhận điện thoại, cũng chẳng rõ đối phương nói cái gì, mà anh ha ha cười vài tiếng , cuối cùng liên tục đồng ý.
"Hướng Huy gọi tới, bạn học cao trung của anh muốn tụ tập, bảo em cũng phải tới!"
Kiếp trước, đến năm 2008 Hoàng Vĩ Lương mới trở lại tham gia họp lớp lần đầu tiên, mà bây giờ, có lẽ là do gặp được Hướng Huy trước, bạn bè mới tìm được anh để gọi đi họp mặt. Nhưng kiếp trước anh chưa từng mang cô đi theo.
Mặc dù Hoàng Vĩ Lương vẫn luôn miệng nói, vợ là để sống cùng , không phải để trưng bày, nhưng đối với bộ dạng lôi thôi của Lâm Yến ngày trước, cũng không thích cho lắm, nếu không, vì sao không muốn cho bạn anh gặp cô? Đàn ông, cho dù là người thực tế nhất, cũng vẫn muốn có chút thể diện với mọi người.
"Tốt nhất là không nên đi họp lớp! Anh không nghe người ta nói sao, bạn học tụ tập, một lần gặp lại một lần xa cách à?" Lâm Yến trêu chọc Hoàng Vĩ Lương.
"Nói nhăng nói cuội gì vậy, mọi người mười mấy năm không gặp rồi." Hoàng Vĩ Lương ngoài miệng thì nói như vậy, ánh mắt lại có chút năn nỉ nhìn Lâm Yến, thấy cô quay đầu đi, vội vàng lôi kéo tay của cô, "Yến, đi đi, Hướng Huy nói, mấy bạn học thấy cậu ấy bảo tìm được anh, rất là vui vẻ, còn nữa, khi anh không có ở nhà, nếu em có chuyện gì, cũng có thể nhờ họ giúp đỡ!" Anh bắt chước điệu bộ của người nước ngoài, hôn một cái trên mu bàn tay của Lâm Yến.
Ai nói anh là người thực tế lại khô khan chứ?
"A! Hóa ra anh lại lẳng lơ từ trong xương cốt thể này!" Lâm Yến muốn đẩy anh ra.
" Lâm Yến của anh a, từ này là chỉ phụ nữ mà."
"Vậy anh phải bao dưỡng em đó?"
"Sao em không vào lồng luôn đi? Đi thôi!" Người ngốc như anh đúng là không có tế bào lãng mạn nào? ( ý anh là Bao dưỡng = nuôi dưỡng, mà nuôi thì là nhốt trong lồng.=.=!)
Lâm Yến chải tóc thật đẹp, đeo đồ trang sức trang nhã, rồi mới quay đầu nhìn chồng yêu, ở thẩm mỹ viện cô đã được hướng dẫn cách trang điểm, Lâm Yến chưa làm bao giờ, không nghĩ tới cô chỉ chải chuốt qua một chút, liền thay đổi rất nhiều.
"Em, em, em đừng để thế này, chúng ta đi cùng nhau mọi người lại nghĩ anh là anh trai em mất." Hoàng Vĩ Lương gấp tới nói lắp..
"Anh cùng bạn học gặp gỡ, em ăn mặc xinh đẹp một chút, cũng là giữ thể diện cho anh mà, anh xem, bình thường em cũng đâu có trang điểm."
Hoàng Vĩ Lương đem Lâm Yến ôm vào trong ngực: "Em đi theo anh phải chịu khổ rồi." Ý anh là Lâm Yến không được như những người phụ nữ khác, ngày ngày quần là áo lượt ra ngoài sao?
Lâm Yến không biết nên nói cái gì cho phải, không thể nói"Không sao" , cũng không thể nói"Vâng" , thật làm khó người ta mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...