Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta


Lâm Yến cảm thấy đầu óc trì độn, toàn thân vừa đau vừa mệt mỏi, không có chỗ nào là thoải mái cả.
"Mẹ, sao mẹ còn chưa tỉnh lại a, bác Lý bảo con ẹ uống thuốc, mẹ phải nuốt xuống nha." Là thanh âm của một bé trai, Lâm Yến có cảm giác như đã lâu lắm rồi cô không được nghe.
Cái muỗng ấm áp đặt vào môi cô, Lâm Yến mới cảm giác được miệng mình khô nóng, đôi môi cũng khô nứt cả rồi, cô muốn ngồi dậy, tiếc là tay chân không nghe lời, căn bản là không nhúc nhích được, bàn tay nhỏ bé của bé trai, tách môi dưới của cô ra, một dòng nước ấm áp chảy vào miệng, liên tục nuốt mấy hớp, lúc này Lâm Yến mới cảm thấy thân thể không khó chịu nữa, thanh âm cô khàn khàn: "Để mẹ làm."
Vùng vẫy chống đỡ thân thể, cô híp một nửa mắt lại, cầm lấy chén thuốc con trai đưa tới, mơ mơ màng màng đổ vào miệng nuốt xuống, còn uống sạch một chén nước, đầu óc đã thanh tĩnh lại rất nhiều.

"Mẹ, mẹ đói không? Hôm qua mẹ không ăn cơm đó."
Nhìn thấy gương mặt trẻ con của con trai, Lâm Yến ra sức trừng mắt nhìn, vừa rồi cô còn tưởng rằng đây là trong mơ, cô cử động cánh tay lần nữa, vuốt vuốt mặt, xác định mình thật tỉnh táo.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Con đi làm ẹ chút mì hoành thánh nha!" Thấy mẹ ngơ ngác nhìn mình, giọng nói Hoàng Bằng Tường đầy lo lắng, ba không có ở nhà, mẹ lại bệnh đến hồ đồ sao?
"Tiểu Tường, con..., được rồi, giúp mẹ nấu cơm đi." Lâm Yến rốt cuộc khẳng định, cô thật sự trở về ngày trước, trên người con trai là chiếc T shirt đường kẻ xanh trắng, là hàng giảm giá cô mua vào mùa xuân ở Tây An.

Nhìn một vòng xung quanh, đúng vậy, cô hiện đang ở trong ký túc xá công ty dành cho nhân viên làm việc tại xưởng máy móc Sao Đỏ, căn phòng hai mươi mấy mét vuông, phía sau ngăn cách một nửa cho con trai, lịch treo trên tường nói cho cô biết, bây giờ là ngày 4 tháng 8 năm 2003, năm nay con trai chín tuổi, học tiểu học năm thứ tư.
Hai tay Lâm Yến run run, chẳng lẽ ông trời thấy cô quá đáng thương, nên làm để cho cô sống lại một lần nữa sao? Lâm Yến cười chua xót.
"Tiểu Tường, để mẹ làm, con làm sao có thể nấu cơm." Lâm Yến bỗng ý thức được con trai còn là một đứa trẻ, vội vàng vùng vẫy mang dép vào, đi tới cửa.
Cô ở chín năm sau đã có thể nấu nướng ngay trong nhà, hiện hộ gia đình ở đây đều ở trước cửa nấu nướng, đặc biệt tiết kiệm được sức người (Cindy: có lẽ là tiết kiệm được người trông nhà
Con trai đối với cha cô mâu thuẫn rất rõ ràng, trăm phương ngàn kế ngăn trở ông gặp mặt cô, Lâm Yến thở dài, cha cùng mẹ tới nhà cô từ trước đến giờ chỉ có một việc, đó là tiền, năm năm này cuộc sống cô khó khăn như thế, cha lại hỏi cô muốn 8000 nguyên, cho em hai xây nhà, cho em ba đính hôn, còn có mấy năm nay mua phân háa học trong nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui