Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê


Mặc vào trang phục cổ trang, có hơi giống Hán phục.

Có điều thứ hắn đưa ta mặc lại là nam trang, cũng khó trách, nơi đây chỉ có hắn và Phùng Xuân.

Cổ áo thoang thoảng nhàn nhạt mùi hương thảo dược, xem ra đây là y phục của hắn.“Tắm rửa xong cả người quả nhiên đều khác hẳn.” Bách Lý Dật Vân chỉ liếc mắt nhìn ta rồi tiếp tục ngắm phong cảnh phía dưới chân núi.

Nếu để ta biết nơi ta đang sống là ở trên vách núi đá, vậy thì thà chết còn hơn.

Nhà như thế này ở hiện đại được xếp vào loại nguy hiểm.Vạn Dược Cốc này cúi đầu sâu không thấy đáy, ngẩng đầu cũng cao không thấy đỉnh, ta rốt cuộc là bị quăng ngã từ nơi đâu mới có thể đại nạn mà còn không chết.“Tần Mặc cô nương, cô đã nghĩ ra sau này muốn đi đâu chưa?”Ta nhún nhún vai về phía hắn, vẻ mặt vô và bình thản: “Thiên hạ to lớn, ắt sẽ có chốn cho ta dung thân.


Tuy rằng còn chưa thực sự muốn đi đâu, nhưng ta sẽ không gây rắc rối gì thêm cho Bách Lý đại phu nữa.”“Khả năng ta phải cho Mặc Nhi thêm chút phiền toái nữa mới được.”Hừ.

da gà đột nhiên nổi lên khắp thân, hắn cư nhiên lại gọi ta là Mặc Nhi.

Tuy rằng ngươi cứu ta một mạng, nhưng cũng chưa thân thiết đến mức này đâu chứ? “Ha hả, Bách Lý đại phu như thế nào lại muốn cho ta thêm phiền toái, ta đối với nơi này trời đất xa lạ, thậm chí còn không biết làm cách nào để thoát ra.

Sao có thể giúp được ngươi.” Bách Lý Dật Vân nói chuyện không nói hết lời, lần này không phải ta phiền hắn, mà ngược lại là hắn phiền ta.

Quả nhiên cứu ta đều do có mục đích cả.Hắn kéo Phùng Xuân qua, ở bên tai phân phó vài điều rồi lại phất tay cho đứa nhỏ rời đi, ngẩng đầu lên với vẻ mặt thần bí, lại nhìn hắn trông ngốc nghếch nhưng tuyệt đối trong lòng đầy rẫy tâm cơ.“Nhìn Mặc Nhi như vậy, ta thật là cảm giác có chút không quen.”“Đừng nói chuyện với ta kì cục như vậy.

Bách Lý đại phu muốn ta làm gì xin cứ đi thẳng vào vấn đề chính, ta đây không thích nói chuyện mà còn quanh co lòng vòng.” Dù sao thì mạng của ta cũng là do hắn cứu, hiện tại muốn đi ra ngoài cũng không nơi nào nương tựa, vậy thì chỉ có nước đói chết ngoài đầu đường xó chợ mà thôi.“Muốn nhờ ngươi đi cứu một nữ nhân, một nữ nhân đối với ta rất quan trọng.” Hắn chậm rãi mở miệng, ánh mắt xen lẫn cảm xúc phức tạp mà ta không thể nào nhìn thấu, người phụ nữ kia với hắn mà nói hẳn là vô và quan trọng.“Được.” Với ý muốn dũng cảm hành động, ta không thể không đồng ý, cho dù biết trước sẽ gặp phải nguy hiểm, “Muôn lần chết cũng không chối từ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp.

Huống chi đó còn là một nữ nhân.”“Giang Tử Yên, nàng là thiên kim phủ thượng thư, nhưng lại trở thành chỗ dựa cho Giang thượng thư củng cố quyền lực, thu phục lòng người, làm bước đệm cho hắn leo lên.”“Nàng ấy bị làm sao vậy?” Cảm giác có chút bất an, tim bắt đầu thấy đau vì người phụ nữ đó.

Sát khí trong mắt Bách Lý Dật Vân càng ngày càng đậm hơn, ta thực không thích hắn rơi vào luồng sát khí này.“Nàng được xếp gả vào phủ của Thất hoàng tử.


Mấy năm trước, Thất hoàng tử mắc một chứng bệnh lạ, qua một đêm trở nên trắng bệch, sắc mặt đặc biệt khó coi.

Quốc sư nói là bị trúng tà rồi, yêu cầu mỗi lần nữ tử và hắn thành hôn phải là thuần âm, giúp hắn hút âm khí trên người đi.

Trong thành rất nhiều cô nương đã bị bắt đi.

Trùng hợp Tử Yên lại chính là người cuối và.

Do ta ra tay chậm, nếu ta nhanh một bước thì có thể đưa nàng và ẩn vào trong cốc, như vậy sẽ được sống yên ổn mà không cần màng đến thế sự.”Bách Lý Dật Vân nắm chặt hai tay thành quyền, mỗi chỗ đốt ngón tay đều nổi lên gân xanh, ta không muốn hỏi hắn và Tử Yên cô nương rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng chỉ vì một phần tình yêu này, ta phải giúp bọn họ.“Bách Lý đại phu, ta không biết trước đây giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không muốn hỏi.

Ta càng biết nhiều chuyện càng sợ sẽ chỉ gây thêm bất lợi cho hai người.


Nhưng xin ngươi hãy yên tâm, dù có chuyện gì ta cũng sẽ dốc toàn lực cứu bằng được nàng ấy ra ngoài.” Ta giữ chặt tay hắn, ý thức vì chính nghĩa trong cơ thể đột nhiên bộc phát.

“Tử Yên hẳn là rất đau khổ, không cam lòng vì không thể tự mình quyết định vận mệnh, chuyện này ta hiểu, cho nên ngươi tin ta đi, bây giờ ta nên làm thế nào?”Đúng lúc này Phùng Xuân cũng xách theo hai cái tay nải và một cái hòm thuốc ra tới, nói: “Sư tôn, những thứ này đều đã chuẩn bị tốt, xe ngựa cũng được buộc ở ngoài Cốc rồi.”“Phùng Xuân, những ngày sư tôn không có ở đây, con nhớ phải tự mình chăm sóc tốt cho bản thân.” Hắn dịu dàng cười xoa đầu Phùng Xuân rồi quay sang nhìn ta nói: “Vậy Mặc Nhi, chúng ta xuất phát thôi.

Để đến được phủ của Thất hoàng tử phải mất một đêm đường ngựa.

Mặc dù ta biết vết thương của ngươi vừa mới khỏi, đáng lẽ không nên làm cho ngươi mệt mỏi như vậy, nhưng tính mạng của Tử Yên không thể chậm trễ.”“Được rồi, đừng khách khí với ta.”2016630:0.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui