Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm


"Không thấy lạnh sao?"
Giọng nói của Thẩm Dịch Nhiên đột nhiên vang lên ngay bên cạnh, tiếp sau đó anh ta khoác lên vai Lâm Liên Kiều thêm một chiếc áo choàng, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
Người giám sát anh ta sai đi theo cô mới gọi cho anh ta cách đây chừng mười phút mà bây giờ anh ta đã xuất hiện rồi, phải nói anh ta đến đây một cách bức tốc hết mức có thể.
Trên đường đến đây anh ta không thôi bồn chồn, đến mức xe vừa đến nơi anh ta đã xông ra khỏi cửa mà chạy đến chỗ cô ngay, khi thấy cô vẫn còn ngồi đó, anh ta mới bắt đầu giảm tốc độ, đi chậm tiến lại gần.
Cho dù là ở một mình, anh ta nhìn cô vẫn không thấy một giọt nước mắt nào rơi xuống, lòng có chút hiếu kỳ, nhưng anh ta cũng biết bầu không khí này chẳng thích hợp để hỏi.
Anh ta ngồi tựa người ra sau ghế, đầu cũng ngẩng lên nhìn bầu trời, đột ngột lại nói, không gian tĩnh lặng chìm sâu, lần thứ hai bị anh ta đánh thức.
"Nghe nói cha cô là người thân duy nhất của cô, nhưng giờ ông ấy cũng chết rồi, cô lại không thể trở về Thiên thành.

Tôi nói thật, bây giờ chỉ còn ở Cửu Lạc thành của tôi cô mới sống tốt, đến đó đi."
Thẩm Dịch Nhiên không biết đã đưa ra đề nghị này với cô bao nhiêu lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nói với một thái độ nghiêm túc đến vậy.
Lâm Liên Kiều bỗng nhiên thở ra một hơi, giọng khá thoải mái đáp lại.
"Được đó, lời đề nghị không tồi.

Nhưng tôi vẫn phải trở về Thiên thành trước đã, ít nhất phải nhìn cha tôi được an táng tươm tất, tôi mới có thể an tâm đi được."
Thẩm Dịch Nhiên nghe thấy, vẻ mặt có phần kinh ngạc liền quay sang nhìn cô.

Cô không ngó lơ anh ta như mọi khi, cũng không phải là câu trả lời từ chối quen thuộc.


Không lẽ cô đã thực sự nghĩ thông rồi sao? Cô chỉ vừa mới biết tin cha cô mất, đây đúng là một cú sốc lớn, nhưng cô thay đổi chỉ trong một vài tiếng đồng hồ thế này thì đúng là có chút gì đó kỳ lạ.
Có lẽ Điềm Á Hiên nhờ đích thân anh ta trông chừng cô đến lúc lên tàu khởi hành về Thiên thành cũng không phải là dư thừa.

Nhưng sự tò mò khiến anh ta như muốn phát điên lên được, rốt cuộc thì vẫn còn điều gì anh ta chưa biết?
Dường như trong đầu anh ta cũng đang hiện ra một số phỏng đoán về khả năng có thể xảy ra.

Cũng không loại trừ việc người thân của cô mất rồi, với bản tính đã sẵn không sợ gì như cô, có lẽ cô sẽ bất chấp tất cả mà trả thù chăng? Dẫu mới chỉ là nghi ngờ, nhưng cũng là nên đề phòng trước, anh ta lại nói.
"Lâm Liên Kiều, nếu cô có bất kỳ một suy nghĩ ngốc nghếch nào trong đầu, thì tốt nhất nên từ bỏ đi.

Chẳng phải cô nói cô rất yêu mạng của mình sao? Vậy nên cô phải sống tốt thì những kẻ làm cô đau khổ mới cảm thấy khó chịu."
Lâm Liên Kiều nghe anh ta nói mà bỗng dưng cô đưa tay che miệng cười phì.

Sau đó cô lại đứng dậy, dáng vẻ tràn đây tự tin đưa mắt nhìn anh ta.
"Anh nhìn tôi giống đang suy nghĩ ngốc nghếch lắm sao? Không cần anh nhắc nhở, tôi vẫn sẽ làm vậy.

Tôi, đương nhiên phải sống."
Nói rồi, cô đột nhiên nhặt một hòn đá dưới chân, quay người lại phía mặt hồ, không dùng quá nhiều sức mà thảy hòn đá ra giữa hồ.

Hòn đá nhảy trên mặt nước được chừng ba bốn bước rồi chìm nghỉm đi.
Cô phủi phủi bàn tay, dáng vẻ có phần thư thái nói.
"Quả thật tôi có một vài ý định xấu xa, nhưng giờ… tôi thả nó xuống cùng với hòn đá kia rồi.

Anh yên tâm đi, ngày mai rời khỏi Hoa thành, tôi sẽ sống một cuộc đời mới, chắc chắn sẽ không có đau khổ nữa.

Cảm ơn áo của anh."
Lâm Liên Kiều hơi cười, cô kéo lại áo rồi bước đi nhanh.

Thẩm Dịch Nhiên bỗng nhiên tự thấy mình mới là một kẻ ngốc nghếch, không biết từ khi nào anh ta lại quan tâm đến sống chết của một người đến vậy.
"Xem ra mình quá đa nghi rồi.


Nhìn cô ta, có chỗ nào muốn chết cơ chứ?"
Anh ta nhếch môi tự nhạo chính mình, nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy sải bước để đuổi kịp cô. 
Cả ngày hôm đó, sau khi trở về, Lâm Liên Kiều chỉ ở trong phòng.

Cứ vài tiếng Thẩm Dịch Nhiên lại bất ngờ đến, lúc thì thấy cô dọn dẹp đồ đạc, lúc thì thấy cô đang dùng bữa.

Hành động không có một chút gì gọi là có bất thường.
Rồi lại một màn đêm nữa buông xuống, căn phòng của Lâm Liên Kiều tắt đèn sớm, nhưng trong phòng tắm lại phát ra những âm thanh mà người khác nghe thấy phải rùng mình sởn gai óc, đó là âm thanh của lưỡi dao đang mài vào mặt đá.
Lúc chỉ có một mình cô ở công viên hồ nước, nhìn dưới chân thấy một hòn đá dẹp bằng cỡ lòng bàn tay, cô lại nhớ đến con dao tự vệ mà cô luôn mang theo bên mình đã lâu chưa được mài.

Một con dao tốt, thì phải là một con dao bén, nếu là dao cùn thì chỉ phù hợp làm đồ để trưng tôi.
Nhưng cô lại không muốn những thứ mình mang theo trên người là thứ vô dụng, vậy nên bây giờ, cô đang mài lại con dao của chính mình, để nó trở thành một món vũ khí mà một khi sử dụng có thể đạt được hiệu quả tối đa.

Mặt trời xuất hiện ở đường chân trời rồi từ từ nhô cao hơn, Hoa thành mới đó đã sáng trưng, bầu khi khí quán xá, chợ búa lại tấp nập người và người. 
Nhưng hôm nay dường như có điều đặc biệt gì đó mà bến cảng thấy ít người hơn mọi khi, mọi người có vẻ như đều ăn mặc thật đẹp để đi đâu đó.
Trên đường đến bến cảng, Lâm Liên Kiều nhìn ra khỏi cửa kính xe, có thể thấy mọi người đa số đều đi hướng ngược lại với mình.
Thẩm Dịch Nhiên cứ thấy cô nhìn ra bên ngoài, đoán chắc cảnh tượng này sẽ làm cô rất tò mò, nhưng cô chưa hỏi gì anh ta đã tự nói ra.

Thực ra anh ta cũng chẳng muốn nói, chỉ là thấy bầu không khí yên lặng trong xe thật đáng ghét nên muốn kiếm chuyện phá vỡ nó.
"Hôm nay có nghi thức diễu hành ở quãng trường, là để Lưu Bội Nhi và Sở Quân Huân phát quà mừng cho người dân.


Đây là nghi lễ truyền thống của gia đình Thủ tướng, là để bọn họ được nhiều người chúc phúc và…"
Lâm Liên Kiều chống cằm, mắt vẫn hướng ra bên ngoài, không nhìn anh ta mà đột ngột cắt ngang.
"Tôi biết rồi, trên thiệp mời có để mốc thời gian các ngày lễ, tôi đã thấy rồi."
Sau câu trả lời có phần thẳng thắn của cô, Thẩm Dịch Nhiên đột nhiên ngập ngừng, rồi chẳng biết nói thêm gì nữa.

Ngày thường rõ là chuyện gì cũng có thể nói, sao đột nhiên hôm nay muốn nói một câu mà lại khó khăn đến vậy.
Bầu không khí im lặng đáng nguyền rủa lại quay về, khiến anh ta cứ cảm thấy bức bối, chỉ muốn thật nhanh lên tàu để tìm thú vui giải khuây.
Lúc xe tới nơi, người của Thẩm Dịch Nhiên đã ở bến cảng đợi sẵn, dàn trận hệt như lúc đón anh ta xuống tàu vậy, nhưng có vẻ đã bớt phô trương hơn một chút.
"Lâm tiểu thư, để chúng tôi xách đồ lên tàu hộ cô, ngài Thẩm căn dặn không được để cô làm việc nặng nhọc."
Thẩm Dịch Nhiên vênh mặt, hai tay cho vào túi quần bước đi, ngỡ sẽ nhận lại một ánh mắt cảm kích, nhưng lúc liếc nhìn qua thì chẳng thấy cô có động thái gì.

Lại chỉ chăm chăm hỏi tên cấp dưới kia.
"Còn bao nhiêu phút nữa thì tàu nhổ neo."
"À, khoảng hai mươi phút nữa thôi."
Lâm Liên Kiều nghe xong, cô lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi chân nhanh chóng di chuyển nhanh lên tàu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận