Trọng Sinh Sủng Phi

Editor: Linh

Sau khi trở về Thái tử liền phân phó Nghiêm Chính, sáng mai lấy 200 lượng bạc, 20 thất vải đưa đến Phùng gia, xem như thưởng cho sau khi Phùng Liên Dung sinh đứa nhỏ xong.

Vốn dựa theo thường lệ, phi tần sinh con là chỉ thưởng cho phi tần, ngay cả tin tức cũng sẽ không thể nói với nhà mẹ đẻ phi tần, hoàng thất chính là như vậy.

Cho nên Thái tử dặn dò: “Không cần gióng trống khua chiêng.”

Nghiêm Chính tự nhiên hiểu rõ.

Thái tử suy nghĩ một lát, lại bổ sung một câu: “Vẫn là đợi đến ngày nghỉ lại đi, nếu Phùng đại nhân ở nhà, cho phép ông ấy viết một phong thư.”

Tuy rằng trước đó hắn từng đồng ý Phùng Liên Dung sẽ để nàng nhìn thấy người nhà, nhưng mà, hiện giờ không phải lúc.

Hắn đã ngỗ nghịch Hoàng thái hậu một lần, giờ dù cầu cho nàng nhân tình này, đối Phùng Liên Dung cũng không phải chuyện tốt, chỉ có thể lùi mà cầu tiếp theo.

Nghiêm Chính đáp một tiếng.

Qua hai ngày, hắn tự mình ra cung, đi Phùng gia.

Đường Dung ra mở cửa, chỉ thấy bên ngoài đứng một tiểu hoàng môn trắng trẻo nõn nà, trong lòng khó tránh khỏi giật mình.

Nghiêm Chính cười nói: “Phùng phu nhân, tiểu nhân là phụng mệnh Điện hạ.”

Đường Dung vừa thấy, vội vã mời hắn vào, một bên gọi Phùng Lâm và Phùng Mạnh An hai người ra.

Đi phía sau Nghiêm Chính còn có hai cấm quân, khiêng cái rương.

Phùng Lâm, Phùng Mạnh An cùng hắn chào.

Nghiêm Chính nói: “Phùng quý nhân thuận lợi sinh Hoàng tôn, đây là tâm ý của Điện hạ.”

Hắn không có nói thưởng cho, mà nói là tâm ý.

Phùng Lâm là người thông minh, đương nhiên lập tức hiểu rõ ý tứ trong đó.

Có lúc thưởng cho là liên quan đến quy chế, nhưng tâm ý thì không nhất định, nói rõ mấy thứ này là Điện hạ đặc biệt đưa đến cho bọn họ.

Phùng Lâm vội nói cảm tạ.

Nghiêm Chính cười nói: “Phùng đại nhân nếu có rảnh, không ngại viết phong thư nhà, tiểu nhân có thể mang về.”


Phùng Lâm mừng rỡ, liên tục nói: “Có rảnh, có rảnh.”

Phùng Mạnh An vội đi thư phòng mài mực cho phụ thân.

Đường Dung mời Nghiêm Chính ngồi xuống, bưng nước trà đến cho hắn, do mới qua năm mới chưa được bao lâu, trong nhà còn có chút điểm tâm, bà cũng bưng ra.

Nghiêm Chính nhìn chung quanh, chỉ thấy Phùng gia rất đơn sơ, nhà chính trừ cái bàn cần thiết ra, bài trí gì cũng không có, hắn nhớ lần đó tùy Thái tử đi Đông Sơn, phủ đệ Tri phủ Đông Sơn, cho dù đã thu thập qua nhưng vẫn lộng lẫy hơn ở đây nhiều.

Mà bản thân Phùng Lâm cũng là quan ngũ phẩm, chỉ thấp hơn Tri phủ một phẩm mà thôi.

Xem ra là một thanh quan.

Nghiêm Chính không khỏi đối Phùng Lâm hơn mấy phần kính trọng.

Đường Dung ngồi không yên, đối Nghiêm Chính nói: “công công mời ngồi đây chờ chút.”

Nghiêm Chính gật đầu, nghĩ rằng, chắc Phùng phu nhân cũng có lời muốn nói với nữ nhi.

Đường Dung bước nhanh rời khỏi.

Lúc này, Phùng Lâm đã viết được một trang giấy, Đương Dung tiến vào, vội vã nói: “Tướng công, Dung Dung đang ở cữ, ta có mấy lời muốn dặn dò, chàng đều ghi vào hộ ta. Ở cữ cũng không thể chỉ nói, còn phải rèn luyện cho mau gầy xuống, bằng không sẽ béo mãi, nàng ở trong cung cũng không dễ dàng, không thể chỉ sinh một đứa nhỏ, người liền hỏng.”

Phùng Lâm nói: “Được, được, nàng nói đi.”

Đường Dung nói một đống lớn.

Cứ như vậy liền ba trang giấy, Phùng Lâm nhìn Phùng Mạnh An: “Con thì sao?”

Phùng Mạnh An nói: “Nhi tử không có gì để nói.”

Phùng Lâm dựng râu trợn mắt: “Khó được khi có thể viết cho Dung Dung một bức thư, vậy mà ngươi lại không có gì để nói?”

Phùng Mạnh An cười, lấy ra một con dấu: “Đưa cái này cho muội muội là được, những gì ta muốn nói, đều ở mặt trên.”

Phùng Lâm liền thôi.

Ba người cầm thư và con dấu đưa cho Nghiêm Chính, Phùng Lâm lại cảm tạ một phen.

Nghiêm Chính cáo từ rời đi.

Đường Dung con ngươi hồng hồng: “Hôm nay cuối cùng ta cũng an tâm rồi, xem ra Điện hạ đối Dung Dung nhà chúng ta rất tốt, bằng không cũng sẽ không đưa những thứ này đến, còn bảo chúng ta viết thư nữa.”


Phùng Lâm ừ một tiếng.

Có điều ông không thể giống phụ nhân, làm phụ thân của Phùng Liên Dung, ông tất nhiên hi vọng Thái tử có thể thuận buồn xuôi gió đi lên đế vị. Chỉ là gần đây tính thế có chút phức tạp, Hoàng thượng ôm bệnh tự mình chấp chính, xác nhận là không tín nhiệm Thái tử, Thái tử có thể coi như là đang ở thế hạ phong.

May mắn chính là, Hoàng thượng cũng không được lòng người, gần nhất lại không thường lên triều, càng khiến bách quan bất mãn.

Mà Kinh thành các nơi lại có chút dị động, không chỉ Bộ binh, thậm chí bao gồm cả binh mã năm quân, chỉ huy sứ binh mã tư chính là phụ thân của Hồ quý phi – Hạc Khánh hầu giữ chức.

Không biết, chuyện cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì.

Phùng Lâm suy nghĩ ngổn ngang.

Nghiêm Chính cầm thư hồi âm và con dấu, chọn thời gian đi đến Giáng Vân các.

Do có người của Hoàng thái hậu ở, hắn chỉ tự mình nói chuyện với Chung ma ma: “Đây là trong nhà Phùng quý nhân gửi tới, Điện hạ cũng đưa thưởng cho, ma ma chú ý chút, lại đưa Phùng quý nhân.”

Chung ma ma nghe được vạn phần cao hứng, vội vàng đáp ứng.

Bà muốn tìm cơ hội cũng không khó, hai cái ma ma này, và bốn cung nhân khác, hiện giờ trên cơ bản đều nhìn Hoàng tôn, không quá chú ý chủ tử, bà rất nhanh liền đưa đồ cho Phùng quý nhân.

Phùng Liên Dung lúc đó cũng không dám tin tưởng, mở thư ra, chỉ thấy chữ viết đại khai đại hợp, mạnh mẽ phóng khoáng, đúng là nét bút của phụ thân.

Nước mắt nàng bỗng chốc rơi xuống, chờ xem xong, nước mắt đã thành dòng.

Lại nhìn con dấu.

Đó là ca ca tự tay khắc cho nàng, do ca ca trừ đọc sách, cũng thích vẽ tranh, mỗi lần vẽ xong liền sẽ lấy con dấu ra, đóng tên của chính mình. Khi nàng còn nhỏ, luôn quấn quít ca ca nói muốn, ca ca nói nàng còn nhỏ, sau này lớn lên nhất định sẽ khắc cho nàng một cái.

Sau này, vẫn luôn không có, không ngờ ca ca vẫn luôn nhớ kỹ.

Trên con dấu, ba chữ Phùng Liên Dung được khắc vô cùng tinh tế, bốn mặt bên, từng mặt bên đều khắc hai cái đuôi cá, nước mắt nàng lại nhịn không được trào ra.

Trên con dấu của ca ca cũng có hai cái đuôi cá, lúc nàng hỏi, ca ca nói to chính là ca ca, nhỏ chính là Phùng Liên Dung, ca ca sẽ vĩnh viễn che chở cô muội muội là nàng.

Thấy Phùng Liên Dung khóc đến không thở được, Chung ma ma vội nói: “Chớ khóc, chủ tử, ngài đang ở cữ, khóc lâu sẽ hỏng mắt, giờ chủ tử đã xem thư, xác nhận người trong nhà đều rất tốt. Đừng khóc nữa, bằng không không phải là Điện hạ hảo tâm làm chuyện xấu sao?”

Phùng Liên Dung thút tha thút thít dừng lại.

Ở trong thư mẫu thân cũng nói không thể khóc, mắt nàng không thể hỏng.


Nàng cũng muốn làm bản thân gầy xuống, hầu hạ Thái tử thật tốt.

Phùng Liên Dung cẩn thận gấp lại thư, cùng con dấu giao cho Bảo Lan, đặt ở trong khòm khóa vào.

Chung ma ma lấy khăn nóng cho nàng lau mặt.

Có điều trong cữ, ngược lại không thể ăn ít, cũng không thể vội di chuyển, suy nghĩ muốn gầy đi của Phùng Liên Dung chỉ có thể đợi hết cữ.

Qua mấy ngày, tiểu hoàng tôn chui ra từ trong bụng mẹ cũng đã thích ứng tốt, dạo này ngủ không còn nhiều như mấy hôm đầu, Phùng Liên Dung có thể nhìn thấy bé nhiều hơn.

Không có chuyện gì sẽ nói chuyện với bé.

Có điều Triệu Thừa Diễn thật sự quá nhỏ, hoàn toàn không có cách nào nói chuyện với nàng, nhưng chỉ nhìn bé thôi, nàng cũng đủ vui vẻ.

Ngày hôm đó Ngân Quế tiến vào nói: “Chủ tử, công chúa Vĩnh Gia đến đây.

Phùng Liên Dung liền giật mình.

Sao nàng ấy lại đến đây?

Công chúa Vĩnh Gia này tác phong kiêu ngạo, từ sau khi Thái tử đăng cơ, càng là nhân vật nổi tiếng trong Kinh thành, cũng rất được Tân đế tín nhiệm, năm đó nghe nói phủ công chúa Vĩnh gia ngựa xe như nước, đông như trẩy hội.

Nhưng là, những chuyện đó đều không có quan hệ với nàng.

Nhưng hôm nay công chúa Vĩnh Gia đến đây, Phùng Liên Dung có chút khẩn trương.

Công chúa Vĩnh Gia sải bước tiến vào, thần thái phấn khởi.

Nàng trời sinh là người đắc ý, tuy rằng mẫu thân không được sủng ái, nhưng là Hoàng hậu địa vị vững chắc, nàng lại đồng thời được Hoàng thượng, Hoàng thái hậu thích, hôn nhân cũng vô cùng trôi chảy, lại có hai con trai, không có một ai không hâm mộ.

Phùng Liên Dung gật đầu nói: “Thiếp thân gặp qua công chúa.”

Nàng còn đang ở cữ, không tiện xuống giường.

Công chúa Vĩnh Gia đối chuyện này cũng không nói gì, chỉ nhìn đứa nhỏ trong lòng Phùng Liên Dung, phân phó nói: “Bế Hoàng tôn qua đây cho ta nhìn một cái.”

Tay Phùng Liên Dung căng cứng, có điều rất nhanh liền buông lỏng.

Công chúa Vĩnh Gia là cô của Triệu Thừa Diễn, muốn nhìn hắn cũng là chuyện bình thường.

Chung ma ma ôm Triệu Thừa Diễn qua.

Công chúa Vĩnh Gia cúi đầu nhìn, khóe miệng nhếch lên, chậc chậc hai tiếng nói: “Ôi, thật sự là một tiểu tử tuấn tú, về sau khẳng định giống cha ngươi.”

Giọng nói nàng phá lệ ôn nhu, Phùng Liên Dung cũng cười cười.

Công chúa Vĩnh Gia lại duỗi tay ra, ôm lấy Triệu Thừa Diễn từ tay Chung ma ma, vừa đung đưa nhẹ, vừa nhẹ giọng nói chuyện với Triệu Thừa Diễn.


Nhìn ra được, nàng thật thích đứa nhỏ này.

Phùng Liên Dung cũng càng thả lỏng hơn, thân mình hơi nghiêng lại gần.

Công chúa Vĩnh Gia nhìn một lát, ánh mắt hướng về phía nàng.

Phùng Liên Dung ở cữ, tự nhiên là không trang điểm, người lại mới sinh đứa nhỏ, béo thêm một vòng, tóc lại không vãn, thật sự không có gì tốt xem.

Có điều ngũ quan vẫn còn ở đó, công chúa Vĩnh Gia nghĩ, dù là như vậy cũng không thể nói là xấu, xem ra quả thật là mỹ nhân.

Khó trách Thái tử đệ đệ sủng nàng.

Nàng nhìn Phùng Liên Dung nói: “Ta ôm đứa nhỏ đến cho Hoàng tổ mẫu, Hoàng thượng, mẫu hậu nhìn xem.”

Đây cũng là nên, Phùng Liên Dung cười nói: “Đứa nhỏ là nên gặp tằng tổ mẫu, Hoàng tổ phụ và Hoàng tổ mẫu.”

Công chúa Vĩnh Gia hơi buồn cười, lại cúi đầu nhìn Triệu Thừa Diễn: “Đâu chỉ là gặp, ta thấy điệt nhi này vốn cũng không nên ở chỗ này.”

Phùng Liên Dung ngẩn ra.

Không được ở đây?

Nàng đột nhiên mở to hai mắt.

Công chúa Vĩnh Gia thấy nàng bộ dáng giật mình, nghĩ đến Hồ quý phi, trước đây Hồ quý phi sinh đứa nhỏ, Hoàng tổ mẫu vốn muốn nuôi, kết quả bà ta chết cũng không chịu, phụ hoàng sủng bà ta, thành toàn bà ta.

Kết quả Hồ quý phi dã tâm càng ngày càng lớn, còn muốn một trong hai đứa con của mình làm Hoàng đế.

Công chúa Vĩnh Gia gần như là dùng vẻ mặt thường thức nhìn một khắc kinh hoảng này của Phùng Liên Dung.

Phùng Liên Dung tự nhiên là nghĩ đến gì đó.

Nàng là một thiếp thất, sinh đứa nhỏ, Thái tử phi nếu muốn nuôi, không có gì đáng trách, bởi vì Thái tử phi không có đứa nhỏ.

Đây là bi ai của thiếp thất.

Phùng Liên Dung nuốt xuống phần chua sót này, nói: “Thiếp thân vốn cũng ngốc, không có kinh nghiệm gì, quả thật cũng có chút sự nuôi dạy không tốt, không biết công chúa ngài có đề nghị gì?”

Trấn tĩnh của nàng làm công chúa Vĩnh Gia phải nhìn với cặp mặt khác.

Nhưng nàng luôn luôn kiêu ngạo, nhíu mày nói: “A, ta ngược lại chưa nghĩ đến làm thế nào mới tốt, giờ ta ôm chất tử đi, đi thương lượng với Hoàng tổ mẫu.”

Nàng nói xong, xoay người rời đi.

Phùng Liên Dung nhìn bóng lưng nàng, trong lòng đương nhiên khó chịu, nhưng nàng nhịn xuống.

#Công chúa Vĩnh Gia làm vậy không có gì đáng trách, nàng là nghĩ cho Thái tử, sợ Phùng Liên Dung cũng trở thành Hồ quý phi. Với một người mà mình chưa hề tiếp xúc nhiều, có ý nghĩ như vậy cũng là bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui