Trọng Sinh Sủng Phi

Lúc Phùng Liên Dung thức dậy vừa vặn là buổi trưa.

Kim Quế từ phòng ăn lấy ra một món móng dê ninh, một đĩa gà xào mầm, một đĩa đậu hũ nước mắm, một đĩa đậu phụ khô, và canh bánh trôi củ cải, đặt lên bàn.

Phùng Liên Dung súc miệng chút liền ngồi xuống.

Bảo Lan chia thức ăn cho nàng, Chung ma ma sợ nàng ăn quá nhiều, ở bên cạnh chỉ trỏ, cái này ăn một chút, cái kia không thể ăn, Phùng Liên Dung liếc xéo bà vài lần.

Có điều cuối cùng cũng không làm gì, đời trước, Chung ma ma hầu hạ nàng sáu năm, cũng không có chỗ tốt gì. Sau này, nàng ốm đau trên giường, Chung ma ma khóc đến mức mắt đều bị mù, chung quanh tìm cách, nhưng vẫn không thể nào cứu được nàng.

Nhưng phần thật tình này nàng vẫn xem ở trong mắt.

Chung ma ma vẫn giống như trước kia cậy già lên mặt: “Đều nói không nghe lời người đi trước dạy sẽ phải ăn mệt, trước kia cũng có mấy người chủ tử không quan tâm, cho rằng bản thân trẻ tuổi, bộ dạng xinh đẹp, có thể khiến người thích, nhưng kết cục đều bày ở đằng kia kìa. Cho nên làm người phải khiêm tốn chút, đừng thấy có vài người như thế, bản thân cũng học theo.

Ý đang nói nàng học theo Nguyễn Nhược Lâm, Phùng Liên Dung buồn cười, kết cục của Nguyễn Nhược Lâm nàng biết, học ai không học đây.

Nàng vẫy vẫy tay: “Thôi, đều dọn đi.”

Chung ma ma vừa lòng, cười gọi người bưng nước đến.

Phùng Liên Dung vừa rửa mặt, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng hét thảm.

Nàng nghiêng đầu lại nghe, thanh âm này lại không còn.

“Là bên Nguyễn quý nhân.” Chung ma ma nói, “Hôm nay bị nương nương nhắc đến chuyện than, nhất định là không thể làm rõ, cũng không biết là ai nói ra.”

Phù Ngọc điện các nàng ở, Nguyễn Nhược Lâm ở chính điện, nàng và Lưu Tú một đông một tây, tuy rằng đều có địa phương độc lập, nhưng vẫn rất gần nhau, thanh âm lớn như vậy tự nhiên hai bên đều nghe thấy.

“Nghe như là Hỉ nhi.” Bảo Lan nói, “Giọng của nàng cao, tám phần là nàng kêu.”

“Không phải chứ, Hỉ nhi nhìn thành thật như vậy làm sao có thể đi cáo trạng?” Châu Lan kinh ngạc.

Chung ma ma giơ tay gõ đám người: “Ngươi đừng nhìn bề ngoài, nói bao nhiêu lần, nhìn càng thành thật không chừng lại càng xấu, các ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ điểm này. Còn có, chỗ Nguyễn quý nhân đừng đi chọc, ngày thường cũng đừng đáp lời.”

Hai nha đầu vội vàng gật đầu.


Lát sau Tôn Tú đến đây, cũng cùng Phùng Liên Dung nói về chuyện dùng than.

Nàng có chút vui sướng khi người gặp họa: “Nguyễn tỷ tỷ dùng hết than rồi về sau không biết qua như thế nào đây, sợ chỉ có thể mỗi ngày đều ở trong Noãn các*. May mắn ta dùng tiết kiệm chút, vẫn có thể sử dụng đến đầu xuân, chỗ này của tỷ tỷ còn bao nhiêu?”

(*) Noãn các: buồng lò sưởi.

“Cũng còn nhiều, thời gian trước ta bị ốm nằm trên giường, than ngược lại cũng không dùng nhiều lắm.

Tôn Tú cười hì hì, liếc mắt đánh giá Phùng Liên Dung: “Tỷ tỷ, hôm nay Điện hạ nhìn thấy ngươi, không chừng muốn ngươi thị tẩm đấy.”

Phùng Liên Dung lắc đầu: “Ai biết.”

Dù sao đời trước Thái tử nhìn thấy nàng liền cũng không gặp, đợi thật lâu mới lệnh nàng đi thị tẩm. Lúc này đây nàng cũng không quá lạc quan, đương nhiên, biểu hiện của nàng tốt hơn nhiều so với trước đây.

Phùng Liên Dung cứ theo thường lệ qua mấy ngày, hôm nay, nàng vẫn giống như ban đầu sớm chuẩn bị nghỉ ngơi, tiểu hoàng môn* trong phòng Thái tử đến truyền, nói là Thái tử muốn nàng qua.

(*) Tiểu hoàng môn: Thái giám đời Hán thấp hơn Hoàng môn Thị lang một bậc, sau này ý chỉ thái giám. Do tác giả viết là tiểu hoàng môn nên mình sẽ giữ nguyên mà không edit là thái giám.

Đây là ý thị tẩm.

Phùng Liên Dung giật mình, không nghĩ tới bị Tôn Tú nói đúng rồi, chẳng lẽ lần đó nàng lộ diện, rất hợp khẩu vị của Thái tử? Bằng không sao đã gọi nàng đây.

Chung ma ma và Bảo Lan, Châu Lan vui mừng hỏng rồi, mấy người vội vàng bưng nước cho nàng tắm rửa.

Mùa đông không giống ngày ấm, chính là quý nhân như mấy nàng cũng không thể tắm rửa toàn thân, cho nên quả thật cũng có chút bẩn. Chung ma ma mở to hai mắt nhìn, chỉ huy mấy nha hoàn động thủ.

Phùng Liên Dung thiếu chút nữa bị các nàng chà xát phát khóc, hận không thể lột tất cả lớp da xuống. Nhưng Chung ma ma vẫn không buông tha, kêu mấy người các nàng tẩy sạch sẽ chút, cần phải dùng tay chà xát, cái gì cũng không còn.

Đợi đến khi tắm xong, Phùng Liên Dung giống như trứng tôm, chỗ nào cũng đỏ hồng.

May mắn không bị thương, lát sau liền tốt lắm.

Chung ma ma còn muốn giúp nàng trang điểm tỉ mỉ, nhưng lúc này Phùng Liên Dung không nghe lời bà, không thể quá rõ là tốt nhất, nếu không vừa chạm vào phấn đã rơi xuống cũng không phải chuyện tốt. Chung ma ma cân nhắc mãi, trang điểm sơ qua cho nàng, vẽ mày, môi trơn bóng.


Về phần quần áo, từ trong tới ngoài đều là mới hoàn toàn, Chung ma ma chọn cho nàng cái áo nhỏ thêu hoa mai hồng, váy là váy vải bông màu hồng cánh sen thêu trăm bướm, tóc bới kiểu xoắn ốc, chỉ cắm một cây trâm dài có sáu hoa mai vừa ý.

“Bây giờ đi thôi.” Chung ma ma nhìn Phùng Liên Dung, đột nhiên có loại tâm tình tiễn khuê nữ xuất giá, có điều đây là một chuyện rất tốt. Bây giờ bà chỉ lo lắng Phùng Liên Dung biểu hiện, nên dạy đều dạy, còn lại tất cả đều phải xem tạo hóa của nàng.

Phùng Liên Dung khoác thêm một cái áo khoác lông hồ ly liền cùng hai tiểu hoàng môn đi.

Chính điện mà Thái tử ở Thái tử phi cũng không thích hợp đi. Đừng nói nô tỳ như nàng, nên thị tẩm cũng là người của hắn đến đón, Chung ma ma và cung nữ đều không được đi cùng.

Phùng Liên Dung đi trên đường chỉ cảm thấy gió lạnh quất vào mặt đau, nàng lấy khăn ra, một chút phấn trên mặt cũng lau sạch sẽ.

Tới chính điện, nàng chậm rãi đi vào, hai tiểu hoàng môn thì ở phía sau đóng cửa lại.

Vốn tưởng rằng bản thân sẽ rất trấn định, nhưng lúc này Phùng Liên Dung vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, từng nhịp từng nhịp, như là vang sát bên tai.

Nàng bắt đầu nghĩ, lát nữa nhìn thấy Thái tử thì nên làm gì, kết quả lại phát hiện Thái tử thế nhưng đang ăn cơm.

Ánh mắt nàng hơi hơi trợn to, cúi đầu hành lễ, gọi một tiếng Điện hạ.

Thái tử buông đũa xuống, ngước mắt nhìn nàng, trong mắt có chút ý cười.

“Hôm nay Vương đại nhân nhắc tới phụ thân nàng.” Hắn đột nhiên nói.

Phùng Liên Dung không khỏi căng thẳng: “Phụ thân thiếp như thế nào?”

“Đừng lo lắng, Vương đại nhân là khen ngợi phụ thân nàng.” Vương đại nhân là hộ bộ Tả thị lang, hôm nay Thái tử nghe ông giảng bài, Vương đại nhân liền lấy chuyện ở hộ bộ làm ví dụ. Nói Phùng đại nhân làm việc quyết đoán, thời điểm mấu chốt dám hạ quyết định, không có khiến tình thế thêm nghiêm trọng, nhưng những chuyện này hắn không có khả năng nói tỉ mỉ với Phùng Liên Dung.

Nghe phụ thân được khẳng định, Phùng Liên Dung vui mừng cười, ánh mắt sáng long lanh nói: “Phụ thân là một người tốt, cũng là một vị quan tốt.”

Trên mặt nàng tràn đầy sùng kính, khẳng định tình cảm giữa cha và con gái nàng rất tốt, Thái tử nghĩ đến bản thân, không khỏi có chút phiền muộn, cầm lấy cốc rượu trên bàn uống một ngụm nói: “Nàng ngồi xuống theo giúp ta ăn.”

Phùng Liên Dung ngẩn ra.


Nàng hôm nay là tới thị tẩm, bây giờ trình tự không đúng nha, sao lại muốn bồi cơm trước đây?

Nhưng nàng không cự tuyệt, thậm chí ngay cả nói cũng không dám nói, ngồi xuống.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh lấy cho nàng một đôi bát đũa.

Thái tử hỏi: “Biết uống rượu sao?”

Phùng Liên Dung nói: “Không nhiều lắm, nhưng là có thể bồi Điện hạ uống một chút.”

Thái tử cười cười, bảo cung nữ rót cho nàng một chén.

Phùng Liên Dung nhìn rượu màu hổ phách, cầm lên nếm, vốn tưởng rằng rượu đủ mạnh sẽ cay miệng, kết quả ngoài dự đoán lại không khó uống, nàng liền nhấp hai ngụm.

Nhìn núm đồng tiền bên má trái của nàng lúc ẩn lúc hiện, khóe miệng Thái tử khẽ nhếch.

Phùng Liên Dung quét mắt nhìn trên bàn một lần, nhìn trúng món chân giò ninh măng.

Ngự trù nấu cơm cho Thái tử và Thái tử phi ngự trù của các nàng không thể so với. Phùng Liên Dung biết ngự trù kia rất lợi hại, món gì cũng có thể nấu, chân giò heo cũng am hiểu, cho nên nàng cũng có chút tham, nhưng khi vươn đũa ra định gắp, nửa đường lại rụt về.

Thái tử khó hiểu: “Sao không ăn?”

Phùng Liên Dung thành thật nói: “Sợ ăn xong mặt nở hoa.”

Thái tử nở nụ cười.

Mặt Phùng Liên Dung hơi đỏ lên.

Thái tử nói: “Ăn đi, ăn xong rửa mặt là được.”

Nhưng là bộ dáng ăn chân giò heo cũng không dễ nhìn, Phùng Liên Dung còn nhớ rõ mình là tới thị tẩm, lắc lắc đầu nói: “Buổi tối ăn cái này sẽ chướng bụng, Điện hạ cũng ít ăn chút.”

Thái tử ừ một tiếng.

“Vậy thì không ăn món này.” Hắn gọi người bưng nước rửa mặt.

Phùng Liên Dung chỉ uống mấy ngụm rượu mà thôi, liền chỉ súc miệng.


Cung nữ kêu nàng vào phòng trong ngồi chờ, đó là nơi ngày thường Thái tử nghĩ ngơi, giường, bàn, tủ đều có. Tất cả đều là gỗ tử đàn, gỗ cây hoa lê, những vật liệu gỗ đắt tiền tạo thành.

Ở trong phòng ấm, Phùng Liên Dung cởi áo khoác bên ngoài ra rồi mà vẫn cảm thấy nóng, nhưng là không còn cách nào khác, nàng yên lặng ngồi ở trên giường, trong đầu có chút loạn.

Chỉ chốc lát sau Thái tử liền tới, nàng và hắn giống nhau, cũng mặc ít, chỉ một cái áo xuân thu.

Phùng Thiên Dung thấy hắn đến đây, muốn đứng lên.

Thái tử cười nói: “Ngồi đi.”

Phùng Liên Dung liền dịch sang bên cạnh một chút.

Thái tử ngồi vào bên người nàng, nhìn mặt nàng thấy trên mặt nàng không có phấn son gì, người trẻ tuổi, làn da cũng sáng bóng y như trứng gà được bóc vỏ.

“Nàng choáng đầu hay không.” Thái tử thấy mặt nàng hồng, “Rượu này có chút nặng.”

“Không choáng, là bị nóng.” Phùng Liên Dung sờ sờ mặt mình, thật nóng.

“À? Không nghĩ tới nàng còn rất có thể uống đấy.” Thái tử cười.

Hắn lớn lên giống tổ phụ, mặt mày tuấn tú, một đôi mắt càng thêm dễ thấy, con ngươi như nước đang lưu động (chảy), sáng lóng lánh.

Phùng Thiên Dung nhìn, chỉ thấy bản thân muốn ngây ngốc, Thái tử mặc kệ là đời trước vẫn là bây giờ đều tuấn mỹ vô cùng, nàng cười nói: “Mẫu thân thích tự tay ủ rượu, thiếp thân khi còn bé liền thường kỳ uống một chút, sợ là như vậy liền không dễ dàng say.”

“Thái tử hỏi: “Hay ủ những rượu gì?”

“Rượu hạnh hoa, rượu hoa đào, rượu mơ, sau này nước chúng ta cũng trồng nho, nương thiếp lại thử ủ rượu nho.” Trong trí nhớ của Phùng Liên Dung, cuộc sống cùng cha mẹ, ca ca là một chuyện hạnh phúc nhất của đời trước, cho nên giọng của nàng phá lệ ôn nhu, mang theo chút sa vào, “Có điều rượu nho nương ủ không thành công, nhiều lần ủ ra đều rất chua. Nương ngại nho đắt, nhất quyết mua đất tự mình trồng nho, khi nho chín, một chùm lại một chùm, rất đẹp.”

“Sau này làm ra được rượu nho sao?”

“Sau này...” Phùng Liên Dung nói đến đây liền cảm thấy không đúng, sao bồi ăn cơm xong lại nói đến ủ rượu đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử.

Như vậy có chút ngốc, giống như đang hỏi, sao ngươi lại muốn hỏi mấy chuyện này vậy?

Thái tử bật cười.

Phùng Liên Dung càng thêm cảm thấy khó hiểu, đời trước nàng đến thị tẩm Thái tử cũng không nói nhiều như vậy, nàng cũng không dám nói. Khi đó nàng vừa thấy hắn trái tim liền nhảy dồn dập, thở cũng không ra hơi, lại nhớ kỹ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, căn bản là không có cách nào mở miệng nói chuyện khác.

Thấy nàng có chút mất hồn, Thái tử đưa bàn tay qua ôm nàng vào lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui