[trọng Sinh] Sợ Yêu

  Tỉnh dậy đã là quá trưa, cả căn phòng nồng đậm mùi hương quen thuộc, trong đầu Trác Nhiên lại như dội về kí nào đó, lại vẫn không thể nhớ ra điều gì. Thân thể đau nhức nhưng không cảm thấy nhớ nhớp, có lẽ anh đã tắm cho cô. Hiện tại Trác Nhiên chỉ cử động một chút cũng thấy đau, xương cốt tựa như gãy từng khúc một.

Năm xưa, cô và Nghiêm Triết yêu nhau những sáu năm, vậy mà hắn ta còn không động vào cô, đên khi cô sống lại lần nữa, lại trở nên như vậy. Đầu óc hiện lên môt đống hình ảnh chính bản thân cô vừa mới trải qua, Mạc Quân Thần, anh đúng là một đên đại sắc lang.

Một lúc sau, Mạc Quân Thần đi vào, cũng chẳng có gì đặc biết nếu anh chỉ quấn mỗi một cái khăn tắm lượn đi lượn lại trước mắt cô.

Tay anh cầm một cốc sữa và ít cháo, mỉm cười nhìn cô:'' Vợ yêu, ăn cháo đi.''

Trác Nhiên hừ lạnh:'' Hừ, anh không lạnh à?''


''Sao vậy? Hôm nay ba mấy độ, sao lạnh được?'' Mạc Quân Thần sờ trán Trác Nhiên.

''Mặc quần áo vào đi, ghê chết đi được. Hơn nữa tôi không phải vợ anh.''

''Cái gì? EM mau quên quá, vừa rồi em còn gọi ông xã rất ngọt ngào.''Mạc Quân Thần dí sát mặt vào người cô, còn không quên cười gian.

Trác Nhiên đỏ mặt, nhưng vẫn cứng miệng, ủn anh ra nói:''Tôi không nhớ.''''Không nhớ? Vậy để anh kể lại cho em nghe. Đầu tiên, anh hôn em, hôn đến đê mê, đầu lưỡi mềm mại tách miệng em ra, cậy mở hàm răng.....''


''Mạc Quân Thần, câm đi. Mang đồ ăn đây.'

Mạc Quân Thần cười bỉ ổi, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô rồi đỡ cô ngồi dậy.

Hôm nay anh quá kịch động rồi, khiến cô mệt mỏi như vậy,nhưng dù dao cũng tốt,cô chỉ nằm một chỗ, anh không sợ cô đi đâu mất.

''Ăn đi, rồi nghỉ ngơi, anh đi làm kiếm tiền nuôi gia đình mình.''

Mạc Quân Thần thay quần áo ngay trước mặt cô. Cô tự hỏi, anh hình như bị đứt dây thần kinh xấu hổ thì phải.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận