[trọng Sinh] Sợ Yêu
''À, chúng ta đi ăn đi.''
Mạc Quân Thần không trả lời cô mà lảng sang chuyện khác, anh lỡ nói linh tinh rồi, trả lời sao bây giờ?
Trác Nhiên một lần nữa quay ra nhìn anh với anh mắt sợ hãi:'' Chẳng lẽ, anh là phù thủy, nhìn được số mệnh?''
Mạc Quân Thần không biết phải nói gì với cô nữa. Từ khi mất trí nhớ đến giờ, đầu óc bị ảnh hưởng quá nặng thì phải, tưởng tượng toàn cái chẳng thể xảy ra, nhìn anh đâu có giống mấy ông phù thủy hay đi gạt người ta.
Hay anh nói luôn với cô?
''Ừm, thật ra tôi chính là chồng của em.'' Mạc Quân Thần đỗ xe gần gốc cây ven đường quay ra nói với Trác Nhiên. Nói cho cô biết để cô khỏi nghĩ vớ vẩn.
''Cái gì? Chồng á? Anh chính là thằng chồng phụ bạc không đến thăm vợ một lần á?'' Trác Nhiên hét lên, hóa ra anh chính là chồng của thân xác này, lại trùng hợp là người mà cô cứu năm đó. Và cũng chính là người chồng phụ bạc trong truyền thuyết.
Mạc Quân Thần nghe xong, sắc mặt tối lại, anh dí sát mặt mình vào mặt cô, hơi thở của anh còn quanh quẩn gần cô.
''Nhìn tôi giống người chồng bội bạc?''
Trác Nhiên run run:'' Giống.''
Mẹ kiếp, anh đẹp trai như vậy, giống ở điểm nào. Anh nghĩ ngờ cô mượn cớ mất trí nhớ để chửi anh.
Mạc Quân Thần nhếch môi:'' Bội bạc ở đâu?''
''Vợ anh nằm viện mà anh không đến thăm một lần.''
''Có vậy thôi?'' Anh nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm, nhưng trong đầu Trác Nhiên nhìn ra là ánh mắt dâm ô.''Đúng...đúng vậy.''
''Lúc tôi đến thăm em, thì em đang ngủ, em tưởng người ôm mình mỗi đêm là ai?''
Mạc Quân Thần sát đến mức độ, mũi anh chạm cả vào mũi cô. Tim Trác Nhiên đập thình thịch, cô cố gắng đẩy người anh ra khỏi người mình.
''Tôi...tôi.''
''Vậy em nói cho tôi biết, thân xác này là vợ tôi, vậy tôi phải làm sao đây?''
''Làm...làm...gì?''
''Tất nhiên thực hiện nghĩa vụ của một người chồng.'' Không để cô trả lời, Mạc Quân Thần trực tiếp hôn cô, hôn đến mức cô chỉ biết chìm trong đó,không thể thoát ra.
Nụ hôn càng ngày càng mạnh liệt, liên tục như vũ bão. Cô không biết rằng anh muốn được hôn cô như thế nào, lại càng không biết anh nhớ cô như thế nào.
Tỉnh dậy IQ của cô bị giảm sút nghiêm trọng, đến anh cô còn không nhớ. Thân thể cô anh chỉ dám đợi cô ngủ mới dám động qua một chút. Cô có hiểu cho anh không?
Một người đàn ông bình thường như anh, trước mặt người mình yêu, sao có thể nhịn.
Nụ hôn dần dần trượt xuống cổ cô, mùi hương quen thuộc đó khiến anh như mê đắm. Một tay luồn vào áo cô, một tay ấn nút ngả ghế xuống. Làm trên xe ô tô cũng là một tư thế mới.
Trác Nhiên thầm khinh bỉ cơ thể này, đầu óc cô dần trở nen mơ hồ, cứ theo sự dãn dắt của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...