[trọng Sinh] Sợ Yêu
Lâm Nhã mỗi ngày đều đến phòng bệnh của Trác Nhiên, cũng được một tuần vẫn không moi được tin tức gì từ cô cả. Chỉ biết lắc đầu rồi nhìn ra cửa sổ như người mất hồn Câu duy nhất cô nói từ lúc hai người gặp nhau là:'' Người thân đều không còn ai cả.''
Mấy lần Lâm Nhã tiến hành thôi miên, nhưng biểu hiện đều là sợ hãi, khóc, rồi lẩm bẩm tên của ai đó.
Hôm nay như mọi lần, Lâm Nhã đến phòng khám của Trác Nhiên, cầm những câu hỏi được Vương Sùng Ân biên soạn sẵn, Lâm Nhã có hơi thắc mắc nhưng vẫn làm theo.
Lâm Nhã cười chuyên nghiệp, tay bóc quả quýt đưa cho Trác Nhiên.
''Xin chào. Tôi là Lâm Nhã, nhớ tôi chứ?''
''...''
''Cô có thể trả lời tôi một vài câu hỏi đơn giản không?''
Gật.
Thật ra Trác Nhiên bình thường khá phối hợp, cô cũng không phát bệnh trong quá trình nói chuyện giữa hai người.
''Cô tên gì?''
''Trác Nhiên.''
''Quê quán?''
'' Biệt viện Trác Gia.''
''Sống cùng với ai?''
''Trác Y Y.''
''Bố mẹ cô là ai?''
''Trác Hoan, Mộc Kha.''
''Bao nhiêu tuổi?''
''Hai sáu.''
''Có người yêu hay chưa?''
''Nghiêm Triết.''
Xoảng.
Mạc Quân Thần nghe những câu trả lời của cô, ly rượu trên tay tuột xuống lúc nào không biết. Những điều anh nghe, sao có thể tin được.
Trên màn hình lại là tiếng của Lâm Nhã:'' Vậy, cô có biết Hiểu Linh Hy là ai không?''
''Không.''''Vậy, Mạc Quân Thần thì sao?''
''Không biết.''
''Vậy, Lục Khải Chính thì sao?''
''Không biết.''
Mạc Quân Thần đúng dậy, hai tay nắm thành quyền, Trác Nhiên- người con gái anh yêu năm năm, vợ anh Hiểu Linh Hy lại tự nhận mình là Trác Nhiên. Anh tin được không?
''Vậy, cô và Nghiêm Triết sắp kết hôn ư?''
''Anh ta giết tôi.''
Trác Nhiên chỉ sau môt tuần, tất cả kí ức kiếp này của cô đều biến mất, chỉ còn lại kí ức kiếp trước với Nghiêm Triết. Nghĩa là tình cảm giữa Mạc Quân Thần và cô, sáu tháng, chưa từng tồn tại trong đầu cô.
'' Tại sao lại giết cô?''
''Trác Y Y mang thai con của anh ta.''
'' Vậy anh ta giết cô như thế nào?''
''Đâm xe, rút ống thở.''
''Cô... làm sao để sống xót?''
''Sống? Tôi vẫn sống ư?''
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Lâm Nhã cau mày, tại sao lại xảy ra loại chuyện li kì như vậy? Chẳng lẽ, Chết rồi hồn nhập vào thân thể khác?
''Vậy Trác Tiểu Thư, cô có nhớ rõ thời điểm Nghiêm Triết đó đâm cô không?''
''Tháng hai.''
''Tức là hơn sáu tháng trước?''
Mạc Quân Thần như vỡ lẽ, chính là thời điểm anh và cô biết nhau. Lúc đó anh còn sỉ nhục cô vì cô có điểm khác lạ. Lẽ nào lời cô nói từ nãy đến giờ là sự thật sao?
Nếu vậy, người từ trước tới giờ anh yêu đều là Trác Nhiên sao? Mẹ kiếp, người anh yêu năm năm luôn bên cạnh anh mà anh không biết.
Nụ cười giống, cách ăn nói giống, tính cách giống. Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy mà không nhận ra?
Không nhớ cũng tốt, coi như anh và cô bắt đầu lại từ đầu. Trác Nhiên, em nhất định là của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...