Khương Ấu An đẩy Mặc Phù Bạch đến trước mặt Từ thị vệ.
- Ta quên một việc..
Nói xong, Khương Ấu An lại xoay người trở lại.
Trương ma ma vừa lúc từ trong phòng đi ra, Khương Ấu An liền lấy hai cái bình sứ nặng trĩu từ trong tay áo, một bình cao một bình thấp.
- Cái bình cao này là mặt nạ do ta điều chế, làm phiền ma ma đưa cho Vương phi, mặt nạ này có thể giúp giảm bớt tình trạng da khô do chuyển mùa, hai ngày một lần, rửa mặt sạch sẽ trước khi bôi, để nửa nén hương liền có thể rửa sạch, cái bình thấp này dùng để dưỡng da, trước khi đi ngủ bôi, buổi sáng sau khi rửa mặt cũng có thể bôi một lượt.
Nói xong, Khương Ấu An liền rời đi.
Trương ma ma nhìn Khương Ấu An đi xa, lại nhìn bình sứ trong tay, nghĩ một hồi, nàng vẫn quyết định đi vào phòng.
- Nha đầu kia thật thông minh, chẳng qua mặt của ta nhiều năm như vậy đều mời không ít đại phu xem qua, đến ngự y cũng không có thuốc, một nha đầu như nàng chẳng lẽ có thể chữa khỏi sao? Được rồi, đi ngủ thôi! - Cung Ngọc Yến che miệng ngáp một cái.
* * *
Ba ngày sau, buổi trưa.
Khương gia.
Trên bàn cơm bày đầy các loại món ăn trân quý.
Thấy bọn nha hoàn bưng đồ ăn lên, Khương Diệu Diệu liền kéo Hà thị ra một góc.
Khương Diệu Diệu nhìn thức ăn phong phú trên bàn, vui vẻ nói:
- Mẹ, đây là đầu bếp mới tới làm sao?
- Đúng vậy! Trước kia ở Phong Tiên cư, ta từng nếm qua tay nghề của vị đầu bếp này, tay nghề thật sự không tồi.
- Hà thị lại quay sang nói với nha hoàn.
- Đại thiếu gia bọn họ đâu? Sao còn chưa tới?
Vừa mới nói xong, Khương Nhan y phục một thân màu đen đi nhanh đến, đi phía sau hắn còn có Khương Cẩm Nam.
Một lát sau, Khương Tu Trạch cũng tới.
- Phu nhân, Đại thiếu gia vừa ra khỏi nhà, còn nói là không ăn cơm.
Hà thị gật đầu, lại dặn dò hạ nhân, đem đồ ăn đưa đến phòng Khương Uẩn Trần.
Trong nháy mắt.
Khi Hà thị quay lại, đã thấy con trai thứ hai cùng con trai thứ ba của mình ngồi xuống bên cạnh đứa con gái yêu quý của mình.
Thấy vậy, nàng chỉ cười, sớm đã thành thói quen, liền ngồi xuống bên cạnh Khương Cẩm Nam.
- Các con đây là muốn chiếm đoạt muội muội cho riêng mình sao?
- A? - Khương Cẩm Nam bây giờ mới phản ứng lại.
Người được các ca ca sung ải trong nhà - Khương Diệu Diệu liền quay sang hỏi Khương Cẩm Nam.
- Ngũ ca, gần đây huynh làm sao thế? Cứ thất thần hoài vậy?
- Không có gì..
Ăn cơm đi! - Khương Cẩm Nam nói xong liền cầm đũa gắp thức ăn.
Khương Diệu Diệu nhìn Khương Cẩm Nam, ánh mắt hơi lóe lên.
Rất nhanh, nàng liền trở lại gương mặt tươi cười, quay sang nói với Khương Tu Trạch:
- Thức ăn hôm nay là đầu bếp mới tới làm, nhị ca, huynh thấy ăn có hợp khẩu vị không?
Người Khương gia đều biết.
Khương Tu Trạch khi ăn cơm, rất thích bắt bẻ người khác.
Mấy năm trước, Khương gia cứ cách ba tháng liền đổi một người đầu bếp, chỉ mấy năm gần đây mới tốt hơn chút.
Khương Diệu Diệu cầm đũa, gắp vào bát Khương Tu Trạch một miếng thịt bò.
- Nhị ca, huynh nếm thử xem.
Khương Tu Trạch gắp miếng thịt bò trong bát, để trước mũi ngửi ngửi.
- Mùi hương rất mê người.
Khương Diệu Diệu nghe vậy, ánh mắt liền sáng lấp lánh, Khương Tu Trạch ưu nhã đưa vào miệng, chỉ là cắn một miếng, hắn liền cau mày.
- Quá già rồi.
- Vậy huynh nếm thử cá xem.
- Có phải thức ăn do đầu bếp làm không vậy? Có phải hắn ở Phong Tiên cư quét dọn liền có thế nói mình là đầu bếp của Phong Tiên cư không?
Hạ nhân Khương phủ sớm đã thấy quen với việc này.
Khương Diệu Diệu nhanh chóng múc cho Khương Tu Trạch một bát canh gà.
- Huynh nếm thử canh gà này xem, nghe nói là hầm năm canh giờ lận đó.
Khương Tu Trạch mới nếm một ngụm, liền nhăn mày.
- Có phải hắn lười biếng không? Năm canh giờ? Sợ là còn chưa tới hai canh nữa.
- Ta cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, Diệu Diệu, ăn cơm đi, mặc kệ nhị ca.
- Khương Nhan nhanh chóng gắp thức ăn cho Khương Diệu Diệu.
Khương Tu Trạch sắc mặt lạnh lùng, quay sang nói với Ngô quản gia:
- Đuổi hắn đi, xong tìm đầu bếp khác.
Ngô quản gia vừa đồng ý, Khương Cẩm Nam liền đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Khương Tu Trạch.
Khương Tu Trạch híp mắt.
- Đệ nhìn ta như vậy làm gì?
Khương Cẩm Nam không nói lời nào, lập tức ném đũa lên bàn.
- Không ăn nữa!
Mặc kệ Khương Tu Trạch sắc mặt trầm xuống, Khương Cẩm Nam vẫn đi ra ngoài.
Lúc Khương Tu Trạch đang bắt bẻ, trong giây lát, hắn liền nhớ tới Khương Ấu An.
* * *
Khương Cẩm Nam uể oải ỉu xìu mà đi trên đường phố.
Bỗng nhiên, ánh mắt liền thấy một bóng dáng thân thuộc.
Cửa hàng trang phục cách đó không xa, có một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh lục, nàng đang chỉ huy công nhân thay bảng hiệu mới, theo động tác dương tay, khuyên tai trân châu liền đung đưa đụng váo má nàng.
Khương Cẩm Nam tinh thần dường như đã tỉnh táo lên, ánh mắt sáng lên vài phần, tiến lên nói:
- Tiểu lục, Sao muội lại ở nhà tam thúc?
Nghe được giọng nói quen thuộc, Khương Ấu An cũng chẳng thèm quay đầu nhìn một cái.
- Dịch sang bên trái một chút
- Tiểu lục, mấy ngày này muội ở vương phủ có sống tốt không? Muội có thể về nhà ở, đều là người một nhà, cũng không cần tức giận lâu như vậy!
Khương Ấu An xoay người.
- Ta ở vương phủ rất tốt..
Không đợi nàng nói cho hết lời, Khương Cẩm Nam vội vàng nói:
- Như vậy thì tốt, muội cũng không cần nổi giận nữa đâu..
Ngày mai về nhà ở mấy ngày đi? Ta đi đón muội? Thế nào?
- Ồn ào quá! Khương Cẩm Nam, rốt cuộc ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa? Ngươi thật sự rất phiền đấy, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao?
Khương Cẩm Nam cau mày, trong lòng cũng hơi tức giận.
Hắn nói chuyện với nàng nhẹ nhàng như vậy, vậy mà nàng còn kêu hắn phiền sao?
- Khương Ấu An, muội đây là được một bước muốn tiến một thước sao? Muội tính toán chi li như vậy làm gì? Cũng không thể giận lâu vậy chứ? - Khương Cẩm Nam nói thật mạnh.
Khương Ấu An liếc mắt nhìn hắn, không thèm trả lời hắn mà xoay người đi vào trong tiệm.
- Khương Ấu An, muội đứng lại đó cho ta!
Khương Ấu An còn chưa kịp suy nghĩ.
Gương mặt của Khương Cẩm Nam đã tức giận đến đỏ bừng, hắn thật sự mãi vẫn không thể lý giải, Khương Ấu An rốt cuộc là vì sao lại phát điên.
- Được! Tùy ngươi!
Nói xong, Khương Cẩm Nam liền phất tay áo rời đi.
Chờ sau khi Khương Cẩm Nam đi, Khương Diệu Diệu mới từ chỗ tối đi ra.
Nàng nhìn nơi Ngũ ca rời đi, lại nhìn cửa hàng trang phục cách đó không xa, trong đầu dường như đang suy tư gì đó.
- Diệu diệu?
Một thiếu nữ toàn thân hồng nhạt xuất hiện bên cạnh Khương Diệu Diệu.
- Đình nhi? Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt hình như không được tốt lắm?
Khương Diệu Diệu lôi tay Mộ Đình Nhi hỏi:
- Ta vừa rồi nhìn thấy Cẩm Nam ca ca, ta gọi mà huynh ấy cũng không thèm trả lời, ta còn muốn hỏi ngươi, huynh ấy làm sao vậy?
Nhắc tới Khương Cẩm Nam, Mộ Đình Nhi tức khắc nhu hòa không ít.
Khương Diệu Diệu than nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía cửa hàng trang phục cách đó không xa.
- Vừa rồi..
Hình như ta thấy Ngũ ca cãi nhau với Lục tỷ tỷ.
Mộ Đình Nhi nghe xong liền tức giận.
- Khương Ấu An? Lần trước nàng về nhà, hại Cẩm Nam ca ca bị thi vệ vương phủ đánh, có phải đầu nàng có vấn đề hay không?
Khương Diệu Diệu không nói gì, quay đầu nhìn lại cửa hàng trang phục cách đó không xa.
Mộ Đình Nhi nhìn theo ánh mắt của Khương Diệu Diệu, lập tức hỏi:
- Nàng ta ở trong cửa tiệm trang phục của tam thúc ngươi?
Trong cửa hàng.
- Tam thẩm, bảng hiệu cửa hàng đổi được rồi!
Khương Ấu An cười tủm tỉm, trên tay cầm chén hương, đang định đem tro hương bên trong đổi lại, thay loại hương nàng mới điều chế ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...