Trọng Sinh Sao Thủy


Thành tích bài kiểm tra vật lý đã có.

Thẩm Nhĩ Nhu làm bài kiểm tra cũng không tệ, được 95 điểm.

Giáo viên vật lý lúc đi qua Thẩm Nhĩ Nhu đã gõ gõ lên bàn của cô, đưa cho cô một sấp bài tập.

“Em và Ôn Diễn Hàng vất vả một chút, sau giờ học dành thời gian giúp thầy sửa bài một chút.

”Thẩm Nhĩ Nhu lúc nghe thấy tên của Ôn Diễn Hàng thì liền nhướng nhướng mày, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu nhận làm những việc lặt vặt này.

Giáo viên vật lý gật gật đầu, lại đi đến bên cạnh Ôn Diễn Hàng, cùng cậu ta nói vài câu.

Ôn Diễn Hàng gật đầu, ngước mắt nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Nhĩ Nhu cũng đang cười với mình.

Sau giờ học, mọi người đã rời đi không ít.

Thẩm Nhĩ Nhu đã thu xếp xong đồ đạc, nhìn thấy Ôn Diễn Hàng xem ra đã đợi cô rất lâu, vội vã mang sắp bài tập của mình đến tìm cậu ta.

“Mỗi người một nửa?” Thẩm Nhĩ Nhu hỏi cậu ta.


“Được.

”Thẩm Nhĩ Nhu ước lượng một nửa số lượng đưa cho cậu ta, Ôn Diễn Hàng nhận lấy, để trên bàn của mình.

Thẩm Nhĩ Nhu trực tiếp ngồi xuống, cùng cậu ta ngồi chung bàn bắt đầu sửa bài tập.

Ôn Diễn Hàng mặt không biến sắc liếc nhìn cô, sau đó lại lặng lẽ thu ánh mắt của mình.

Thẩm Nhĩ Nhu suy nghĩ muốn nói chuyện phiếm, nhưng cảm thấy nên hoàn thành việc chính trước đã rồi nói chuyện phiếm sau.

Hai người nhanh chóng chuyên chú nhập tâm vào việc sửa bài tập.

Ôn Diễn Hàng nhanh hơn, cuối cùng đã sửa xong, cũng chưa thu bút, cầm bút đỏ trong tay, nhìn chầm chầm Thẩm Nhĩ Nhu.

Thẩm Nhĩ Nhu vì đang nhìn sắp bài tập trên tay mình, sợ bị phát hiện sửa bài sai, cô càng sửa nghiêm túc hơn.

Bây giờ vẫn là mùa hè, mọi người đều mặc đồng phục học sinh dành cho mùa hè, học sinh nữ sợ nắng nên đều mặc đồng phục dành cho mùa đông ở bên ngoài, Thẩm Nhĩ Nhu cũng không ngoại lệ.

Nhưng có thể vì lúc nãy sửa bài tập có chút bồn chồn thấp thỏm, cô xắn ống tay áo của mình lên, lộ ra cánh tay như củ sen, cổ tay trắng muốt, liền với phía trên, làn da trắng nuột mềm mại nõn nà.

Mùi hương bị ẩn bên dưới bây giờ được giải phóng lan tỏa thoang thoảng xung quanh, ngọt ngọt thanh mát, giống như mùi vị của dâu tây.

Ôn Hàng Diễn suy nghĩ một chút.

Xung quanh anh luôn có một bức tường, do chính anh xây dựng nên, chưa có ai có thể tiến vào thế giới của anh.

Nhưng anh giống như vì Thẩm Nhĩ Nhu mà mở cửa.

Ôn Hàng Diễn có thể cảm thấy rất rõ ràng rằng cô cũng quan tâm đến anh, tất nhiên loại quan tâm này, anh cũng nhìn thấy từ những nữ sinh xung quanh không ít lần.

Nhưng Ôn Diễn Hàng lại có cảm giác, cô và những nữ sinh khác không giống nhau, hoặc có thể là…Trong mắt không có ái mộ rõ ràng như vậy, càng nhiều hơn là, cẩn thận dè dặt lấy lòng từng li từng tí.

Có thể vì ngày phát sinh sự việc kia, khiến anh không có cách hạ quyết tâm sa sầm mặt đối với cô.


Phòng thủ vững chắc của anh trước đây cứ thế mà sụp đổ, sụp đổ xuống trước mặt cô.

Là anh cho phép, anh không phủ nhận điều đó.

Kỳ lạ anh thậm chí không cảm thấy mâu thuẫn.

Nhìn kỹ cô gái trước mặt lần nữa, đích thực có chút đẹp hơn nhiều người khác.

Tính cách cũng là, không quá ồn ào, lúc yên tĩnh cũng cực kỳ ngoan ngoãn, chính là giống như bây giờ.

“Sửa xong rồi.

Chúng ta đi thôi.

” Thẩm Nhĩ Nhu đặt bút xuống, mỉm cười nói, để lộ ra má lúm đồng tiền chói măt.

Ôn Diễn Hàng "Ừm" một tiếng, cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Trước tiên cứ như vậy đi, cậu ta đối với bản thân nói xong.

—--Thẩm Nhĩ Nhu từ phòng học bước luôn đi sau Ôn Hàng Diễn.

Anh không có ngăn cản, cô xem như anh đã ngầm đồng ý.

Ôn Diễn Hàng đi cũng không quá nhanh, nhưng Thẩm Nhĩ Nhu gần như không thể theo kịp.


Cô lén lút nhìn trộm bóng lưng cậu ta.

Cái đầu rất cao, dáng người gầy nhưng bờ vai rộng rãi, ngước nhìn lên là cổ của cậu ta, nơi giao nhau với sau gáy có rất nhiều lông tơ li ti, tóc không dài, lộ ra vành tai, vẫn luôn có thể nhìn thấy gò má.

“A, chờ một chút.

” Thẩm Nhĩ Nhu vội vàng kêu anh lại.

Bất giác không biết tự lúc nào đã theo anh ra khỏi trường, nhìn lướt qua quán trà sữa bên kia vừa mở cửa.

Thẩm Nhĩ Nhu vừa nghĩ ra muốn tự mình mời anh uống trà sữa, vừa mới gọi anh lại.

Ôn Diễn Hàng đã dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn cô.

Thẩm Nhĩ Nhu chỉ chỉ vào quán trà sữa vẫn đang sáng đèn kia, “Uống trà sữa không?”Ôn Diễn Hàng theo bản năng nhíu mày, chỉ muốn lắc đầu từ chối.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui