Trọng Sinh Quân Hôn Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Mang Con Bỏ Chạy



Có lẽ sở dĩ Từ Mai nhìn Khương Ngư không thuận mắt cũng là bởi vì ban đầu Từ Mai muốn gả em gái mình cho Hoắc Diên Xuyên.


Thật ra người trong quân khu đại viện đối với thân phận của Hoắc Diên Xuyên cũng không biết nhiều, nhưng bản thân Hoắc Diên Xuyên đã ưu tú, chừng hai mươi tuổi đã là đoàn trưởng, dáng dấp anh tuấn đẹp trai, nếu không phải Từ Mai lớn tuổi hơn chút, cũng đã kết hôn rồi, cô ta cũng không nỡ giới thiệu một người đàn ông tốt như thế cho em gái mình.


Cô em gái này của Từ Mai lúc trước cũng đã tới, gặp mặt Hoắc Diên Xuyên một lần, quả là kinh động như gặp thần tiên, lập tức muốn Từ Mai làm mối, dáng dấp của em gái Từ Mai cũng được, cũng có chút văn hóa, tốt nghiệp trung học.


Không nghĩ tới Hoắc Diên Xuyên căn bản không thèm nhìn một cái, trực tiếp từ chối.


Triệu Cương, chồng của Từ Mai còn oán trách bản thân mình phí sức không có kết quả tốt.


Vốn dĩ cho rằng cuối cùng Hoắc Diên Xuyên sẽ kết hôn với một cô gái ở thành phố, Từ Mai dĩ nhiên là không có ý kiến gì, nhưng cô gái thôn quê trước mắt này là gì? 


Có điều, trong đại viện đều biết Hoắc Diên Xuyên đối với cô vợ nhà quê này không phải rất để ý, cho nên Từ Mai mới dám nói như thế, bằng không, chỉ với lá gan của mấy người bọn họ, cô ta cũng không dám nói như thế.


Khương Ngư nghe thấy lời Từ Mai, xung quanh cũng là người xem náo nhiệt.

Trên thực tế, lời nói này của Từ Mai, nói thay không ít người, đó chính là Khương Ngư dựa vào cái gì, một con bé nông thôn như thế, thật sự là mộ tổ bốc lên khói xanh.


Từ Mai nhìn trên mặt Khương Ngư còn đeo khẩu trang, nhịn không được trong lòng nghĩ ngợi, chắc chắn là người quái dị, nếu không sao lại đeo khẩu trang, cứ như là người xấu hổ vậy?

Nghĩ đến đây, Từ Mai càng đắc ý.


Nhưng một thứ xấu xí như thế vậy mà có thể gả cho Hoắc Diên Xuyên, Từ Mai lại có chút tức giận, thứ xấu xí này rốt cuộc ăn cái gì mà may dữ vậy.


"Còn có, trời nóng như thế, cô đeo khẩu trang làm gì, không sợ che ra rôm à.

"

"Hay là nói, mặt mũi của cô không dễ nhìn, cảm thấy không xứng với đoàn trưởng Hoắc? Cho nên ấy à, có người, không nên ảo tưởng những thứ không thuộc về mình, đoàn trưởng Hoắc là người tốt như vậy, cô ở bên anh ấy, cô không thẹn với lòng à?"

"Đều nói nông dân thuần phác, tôi thấy cũng không chắc, tâm địa gian xảo cũng nhiều đấy chứ, quả nhiên là lớp người quê mùa đến từ nông thôn, không ra gì.

"

"Vị đồng chí này, hình như tôi không biết cô, cô không cần chụp mũ cho tôi, nông dân làm gì cô sao? Tự ti như vậy, tôi xuất thân từ nông thôn, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy nông dân mất mặt, về phần cô ăn nói xem thường người, tôi chỉ có thể nói tôi là người tâm tư nhỏ hẹp, nhìn cái gì cũng thấy u ám.

"

"Còn có.

Nhà cô ở bờ sông à, quản rộng như vậy, dáng dấp tôi có đẹp hay không, mắc mớ gì tới cô, đừng tưởng rằng dung mạo cô xấu, tôi cũng không dám mắng cô, còn có, cái miệng cô đã ướp mấy năm rồi, nói chuyện luôn mồm như vậy.


"

"Cô, cô.

"

Từ Mai nghe xong, tức giận run rẩy.

Một cô thôn nữ đã vậy còn quá phách lối.


"Cô cái gì mà cô, đầu óc không khoẻ thì đi khám bác sĩ, trực tràng thông đến đại não à, mở mồm đã thấy thối, cô đừng tưởng rằng cô cậy đông mà tôi sợ cô, tôi cho cô biết, cô bắt nạt sai người rồi!"

Khương Ngư dĩ nhiên là biết Từ Mai, đời trước Từ Mai đã cho mình không ít ngột ngạt, luôn luôn chạy đến nhà mình nói Hoắc Diên Xuyên đi gần cô gái nào.


Khi đó mình cũng ngốc nghếch, vốn dĩ đã tự ti, dĩ nhiên là không nghe được như vậy, chỉ sợ Hoắc Diên Xuyên vứt bỏ mình, nên đã lập tức làm ầm lên với Hoắc Diên Xuyên, sau đó Hoắc Diên Xuyên lại càng không về nhà nữa.


Từ Mai này chính là không phải người tốt, cố ý đến gây sự.


Nhưng Từ Mai này, cuối cùng cũng xuống dốc, sau khi sinh con, bảo em gái mình Từ Uyển tới hỗ trợ trông con, không nghĩ rằng em gái mình trực tiếp bò lên giường chồng của mình, Từ Mai thiếu chút đánh chết em gái mình.



Có điều làm ra loại chuyện này, Triệu Cương và Từ Mai dĩ nhiên chính là phải ly hôn, sau đó Triệu Cương nhanh chóng kết hôn với Từ Uyển, đứa con của Từ Mai cũng bởi vì ốm một trận mà mất.


Khương Ngư sẽ không thương hại Từ Mai, Từ Uyển không phải là người tốt, nhưng Từ Mai cũng không vô tội.


Nhưng Khương Ngư cũng không định đi nhắc nhở Từ Mai, trực tiếp rời đi, cũng không thèm nhìn cô ta một cái.


Từ Mai tức muốn nổi điên, con bé chết tiệt này sao mồm mép lại lưu loát như vậy, quả nhiên là từ nông thôn đến, giống y như một con đàn bà chanh chua.


Tâm trạng của Khương Ngư ngược lại rất tốt, Từ Mai này đời trước gạt mình không ít, thật vất vả mới xả được, Khương Ngư mới phát giác ra, "nổi điên", chính mình sung sướng, mặc kệ sống chết của người khác, cũng không tệ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận