Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Lúc này một vị nha hoàn tiến lại gần, hướng Phương Tranh cười nói: “Chúc mừng vị công tử này, công tử ngài tài văn xuất chúng, lanh trí hơn người, Yên Nhiên cô nương mười phần khâm phục, muốn mời công tử nhập khuê phòng, Yên Nhiên cô nương sẽ vì ngài mà độc tấu một khúc nhạc.”
Phương Tranh vò đầu nói: “Tại hạ đối với nhạc lý, ngu dốt vô cùng, chẳng phải sẽ khiến cho Yên Nhiên cô nương đàn gảy tai trâu? Ta xem hay là thôi đi….”
“Nếu không, ta nhường cho Mập Mạp huynh…. Ân, vị Chu công tử này, thay ta vào bồi tiếp Yên Nhiên cô nương, hắn tương đối hiểu biết về phương diện này….A? Mập Mạp, ngươi làm sao vậy?” Phương Tranh buồn bực nhìn bộ dáng của Mập Mạp, hắn tựa hồ như đang tức giận tới cực điểm.
Không chỉ riêng Mập Mạp, lúc này sắc mặt của vị nha hoàn cũng trắng bệch, mắt trợn trừng, thân thể mềm mại run rẩy, khóe miệng muốn nói gì, nhưng lại không thể nói ra lời.
Mập Mạp sắc mặt khó coi, nhìn vị nha hoàn gượng cười nói: “Có khả năng vị công tử này, đã cao hứng quá mà trở nên hồ đồ, nhất thời lỗ mãng, xin cô nương chớ trách, mời cô nương đi trước một bước, hắn sẽ theo sau.”
Nha hoàn không chút khoan nhượng, gượng cười một cái rồi xoay người bước đi, không thèm để ý tới Phương Tranh.
Phương Tranh nhìn theo bóng lưng của nha hoàn reo lên: “Không muốn cười thì đừng có cười a, cười khó coi như vậy, nhìn rất chức nghiệp, Tranh này phản đối công nhân chức nghiệp…..Oa! Mập Mạp, làm sao ngươi cười trông còn khó coi hơn cả nàng ta vậy?” Phương Tranh vươn tay sờ trán Mập Mạp.
Mập Mạp lắc đầu, né tránh cánh tay của Phương Tranh, cung kính hướng hắn chắp tay thở dài nói: “Phương huynh, ta phục ngươi, ta vô cùng bội phục ngươi! Ngươi chờ đã, ta đây liền viết cho ngươi một chữ, nói xong, hắn xoay người cúi xuống bàn loay hoay một hồi.
Phương Tranh khiêm tốn nói: “Đâu có chuyện gì, không phải chỉ là một câu đối thôi sao, không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì.”

Mập Mạp loay hoay một hồi, không tìm được vật gì có thể viết, đành phải dùng ngón tay chấm vào trong chén rượu, sau đó viết một chữ thật to lên bàn, Phương Tranh ngăn cản Mập Mạp không được, cũng đành mặc kệ hắn.
Đừng nói, chữ viết này thật không sai, đường nét rành mạch, mạnh mẽ cứng cáp, tiểu tử này dáng người thất điên bát đảo, không ngờ cũng có chút bản lĩnh, phỏng chừng nhiều năm nay tâm tư cũng không đắm chìm vào trong dâm đạo.
“Chữ tốt!” Phương Tranh kìm lòng không được, khen ngợi nói.
Mập Mạp vỗ trán, rên rỉ nói: “Phương huynh, đừng nhiều chuyện, vào đi thôi, van ngài, mọi chuyện còn lại cứ giao cho ta, ngươi yên tâm.” Không đợi Phương Tranh nhiều lời, Mập Mạp liền đẩy hắn đi tới hậu đài của khoang thuyền, Phương Tranh vừa quay đầu lại, chỉ thấy tiểu tử này đang kéo Vương ma ma sang một bên, lén lút nói chuyện gì đó.
Hắn đang trả tiền sao? Phương Tranh đoán mò. Ngay sau đó, Phương đại thiếu gia hướng về Mập Mạp hô to: “Uy, nhớ nói nàng giảm giá…”
“Xoẹt!”
Vén tấm rèm châu lên, vị nha hoàn vừa rồi đang cung kính đứng chờ Phương Tranh ở bên trong. Thấy hắn đi tới, nàng cũng không nói, lập tức dẫn Phương Tranh đi vào hậu đài. Phương Tranh vừa đi vừa quan sát, tổng thể chiếc thuyền chia làm hai bộ phận, đại sảnh thuộc phía mũi thuyền, hậu đài thì nằm ở phía sau đuôi thuyền, cách nhau một bức rèm che mà thôi. Phần lớn, đằng sau hậu đài đều là nhã gian -------Phương Tranh cho rằng “nhã gian” cái chữ này nghe thì có điểm ý tứ, nói chính xác hơn, đây là phòng dùng để tuyên dâm, cùng khách sạn thời tiền thế cũng không sai biệt bao nhiêu.
Nha hoàn dẫn Phương Tranh đi lòng vòng một đoạn, khiến cho đầu óc của hắn có điểm quay cuồng. Phương Tranh thật tình muốn bắt chuyện cùng nàng, nhưng nàng không thèm để ý, miệng còn lẩm bẩm vài câu.
Đến lúc Phương Tranh nhịn không được đang muốn kháng nghị, rốt cuộc thì đã tới. Nha hoàn đưa hắn tới nơi cũng không mời hắn vào, cao ngạo cất đầu, rời đi.

Có hai vị đại hán cơ bắp lực lưỡng thấy Phương Tranh đi tới cũng không chào hỏi, chắc rằng đã có người phân phó, chỉ nhìn đánh giá hắn một phen, sau đó để cho hắn đi vào.
Phương Tranh lo sợ bất an, trước thò đầu ngó vào thăm dò, sau đó lén lút giống như đạo tặc hái hoa bước vào. Kỳ thật, hắn cũng định tạo dáng giống như mấy vị công tử trên phim truyền hình, bộ dạng thản nhiên, tay phe phẩy quạt phiến, ung dung bước vào khuê phòng nữ nhân, mở miệng liền “tiểu sinh, bỉ nhân” khiêm tốn loạn một trận.
Đáng tiếc Phương Tranh không thể, hắn biết rõ cảnh sát thúc thúc sẽ không đến kiểm tra phòng, nhưng hắn vẫn còn cảm thấy chột dạ. Lúc trước đã từng nghĩ qua, đi vào thanh lâu kỹ viện đối với Phương đại thiếu gia là một chuyện không đường hoàng, làm chuyện xấu cũng nên biết giác ngộ bộ dáng làm chuyện xấu. Loại tư thế lén lút so với nghênh ngang cũng thích hợp hơn rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Phương Tranh bước vào khuê phòng của nữ nhân thời cổ đại, có chút ngượng ngùng, cũng có chút chờ mong, tâm tình của hắn bây giờ, tựa như nữ nhân trong đêm tân hôn chờ đợi tân lang vào đá cửa phòng….. Ai, chính nhân quân tử có phải đều giống như Phương đại thiếu gia hay không?
Trong phòng không có người, khuê phòng được bài trí đơn giản, nằm ngoài dự đoán của Phương Tranh. Hắn tưởng tượng, loại được hâm mộ giống như Yên Nhiên cô nương, thì khuê phòng của nàng nhất định phải cực kỳ hoa lệ, cái gì hương liệu Ấn Độ, gạch men Châu Âu, ngà voi Châu Phi, thảm sàn Ba Tư, thậm chí cả bồn cầu cũng đều được làm bằng vàng ròng, vậy mới không phụ cái thanh danh hiển hách nhất kinh thành của nàng.
Nhưng, quả thật Phương Tranh không nghĩ tới, khuê phòng của nàng rất đơn giản, một bộ bàn trà, một chiếc giường làm bằng gỗ lim, trên bàn trà có một chiếc lò đàn hương. Trên tường còn treo một bức tranh chữ, nhưng Phương Tranh nhìn mãi không nhận biết đó là chữ gì, may mà đã biết trước đây là khuê phòng của nữ nhân, người nào không biết còn tưởng rằng vào nhầm phòng của cán bộ thường trực cơ quan nhà nước.
Không thấy bồn cầu được làm bằng vàng ròng, nơi này chỉ có một gian phòng, nàng đi nhà cầu thì sao đây? Thực khó hiểu a. Nhìn cách bài trí đơn giản trong khuê phòng, Phương Tranh không khỏi cảm thán thở dài: “Cô nương này, nhất định là thiếu tiền hoa hồng.”
“Phì” Yên Nhiên cô nương không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đứng ở phía sau Phương Tranh, cười nói: “Vị công tử này, thật là ngữ xuất kinh nhân*, nô gia vạn lần không nghĩ được, công tử đối với khuê phòng của nô gia lại có đánh giá như vậy.” Thanh âm véo von như chim hoàng anh sơ đề, nguyên lai giọng nói của nàng lại dễ nghe đến như vậy, lúc trong đại sảnh nàng không nói câu nào, Phương Tranh còn tưởng rằng phương diện thanh âm của nàng có chỗ thiếu hụt. (*: mở lời liền nói những chuyện động trời)

Mọi người đều biết, là người thì không có ai hoàn mỹ, thượng đế, à nhầm, nơi này thì nên gọi Nữ Oa mới đúng, Nữ Oa ban cho ngươi một phương diện ưu tú nào đó, đồng thời cũng sẽ lấy đi của ngươi một phương diện nào đó.
Yên Nhiên dường như trời sinh lại không có chỗ nào thiếu hụt, hay nói cách khác, nếu như Nữ Oa tạo ra loài người chúng ta, thường tình Nữ Oa mất một phút đồng hồ để nặn một người, còn Yên Nhiên, khẳng định Nữ Oa đã tỉ mỉ nặn ra nàng trong một canh giờ, như vậy nàng có thể có chỗ thiếu hụt sao? Ít nhất cho đến lúc này, Phương Tranh vẫn còn chưa phát hiện ra điều gì. Có lẽ phải cưỡi lên nàng mới có thể biết được? Phỏng chừng nàng sẽ không đồng ý chuyện này.
Phương Tranh quay người lại, đã thấy nàng thay đổi xiêm y khác, một thân hồng nhạt thay bằng một bộ xiêm y màu trắng toát. Đồ trang sức trên người đã tháo hết, lộ ra một khuôn mặt thanh tú thoát tục, nàng không trang điểm son phấn càng phơi bày ra lệ chất trời sinh vốn có của nàng. Tục ngữ nói “ Nữ yếu tiếu, nhất thân hiếu”*, nàng mặc bộ xiêm y màu trắng này, so ra càng hấp dẫn hơn khi mặc bộ xiêm y màu hồng lúc ở trong đại sảnh kia. (*: nữ nhân muốn xinh đẹp, một thân mặc đồ tang phục là đẹp nhất)
Giờ phút này, trong tay nàng cầm một cây huyền cầm, đang tò mò đánh giá Phương Tranh, đôi mắt to tròn linh động mang theo một tia tiếu ý. Phương Tranh thấy nàng chăm chú nhìn mình, không khỏi nghĩ thầm: “Phải chăng nàng đang ngạc nhiên vì thấy bổn thiếu gia quá mức suất ca hay sao?” ( suất ca :đẹp trai)
Bầu không khí có vẻ yên tĩnh, Phương đại thiếu gia suất ca tới mức không còn thiên lý đành phải mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc này. Vì thế hắn chắp tay nói: “Tiểu sinh, nga không đúng, bổn thiếu gia, nga cũng không đúng, khụ, tại hạ gặp qua Yên Nhiên cô nương, cô nương quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, dung mạo xinh đẹp như thần tiên, tại hạ càng ngắm càng thương, tại hạ kìm lòng không nổi hướng tới….” Phương Tranh nói dứt lời, rung đùi đắc ý, tự hào bản thân mình xuất khẩu thành thơ!
“Phì!” Yên Nhiên che miệng cười, nói: “Công tử thật là khôi hài, còn chưa thỉnh giáo đại danh của công tử.”
“Nga, tại hạ họ Phương, tên chỉ có một chữ Tranh.” Phương Tranh trầm ngâm, lại bổ sung nói: “Cô nương có thể gọi tại hạ là Phương công tử, cũng có thể gọi là Suất Ca Phương, riêng bản thân ta thì thích cái tên phía sau hơn.”
Yên Nhiên cười nói: “Nô gia sẽ gọi người là Phương công tử.” Nói xong, nàng ôm huyền cầm ngồi xuống chiếc ghế duy nhất có trong khuê phòng.
Phương Tranh đảo mắt nhìn chung quanh, thở dài. Được, xuống tay chậm, đành đứng vậy, cô nương này thật đúng là không coi trọng phép tắc xã giao.
Yên Nhiên khẽ cười nói: “Phương công tử vì sao lại thở dài?”

Phương Tranh bất đắc dĩ vuốt mũi nói: “Tại hạ bước vào khuê phòng của cô nương, quả thật có chút bất đắc dĩ, ai bảo ta lại thích khoe khoang….Ân, khụ khụ, nói nhầm, là có tài hoa. Có chuyện này, tại hạ là khách nhân, hẳn là gia chủ cũng phải đem ghế mời khách ngồi, châm chén trà uống tạm đi sao.”
Yên Nhiên mỉm cười, cất giọng mỉa mai nói: “Nam nhân tiến vào khuê phòng nữ nhân, làm gì còn giả mù sa mưa, ngồi làm gì, trực tiếp nằm xuống giường là được rồi.” ( giả mù sa mưa : nghĩa là con người có tính cách giả tạo)
“Hả?” Lời này là có ý tứ gì? Phương Tranh hiếu kỳ nói: “Các người…Ở đây các người phổ biến…Nằm nghe nhạc?”
Yên Nhiên cười nói: “Công tử chớ trách nô gia nói thẳng, nam nhân các người, phàm là tiến vào khuê phòng của nữ nhân, như thế nào còn quan tâm đến quy củ? Nghe đàn chỉ là cái cớ mà thôi, công tử cho rằng những người bên ngoài kia, tới đây đều là muốn nghe nô gia độc tấu một khúc nhạc hay sao?”
Yên Nhiên cười lạnh, nói tiếp: “Còn không phải coi trọng thân thể này của Yên Nhiên hay sao? Có thể ôm Yên Nhiên dung nhan mỹ mạo, tài hoa cầm kỹ có một không hai trong kinh thành, vào trong lòng mặc sức khinh bạc hay sao? Hoặc ngay cả không phải như vậy, cũng đủ có chút tiền vốn để khoe khoang trước mặt các nam nhân khác, có phải không đây?”
Chỉ sợ cô nương này đã hiểu lầm, bổn thiếu gia trông giống cái loại người háo sắc như vậy sao? Phương Tranh đang định mở miệng giải thích, Yên Nhiên thở dài nói tiếp: “Nếu bản thân Yên Nhiên đã ở một nơi ô trọc, sớm muộn gì thân cũng hãm phong trần. Phương công tử, ta và ngài vốn chỉ là bình thủy tương phùng, vừa rồi ngôn từ có chút mạo phạm, mong công tử chớ trách.”
Phương Tranh cười khổ nói: “Yên Nhiên cô nương, tại hạ chỉ mở miệng cầu cô nương một chiếc ghế để ngồi, một chén trà nóng để uống mà thôi, trừ những việc đó ra, nhất định sẽ không đòi hỏi chuyện gì quá phận. Không nghĩ tới lại chọc giận đến cô nương, tại hạ muốn ngồi cũng không được ngồi sao?”
Yên Nhiên trừng mắt nói: “Ngươi…. Thật là chỉ muốn nghe một khúc nhạc?”
“Cũng không phải đến vì nghe một khúc nhạc, kỳ thật tại hạ có nghe cũng không hiểu, cô nương không đàn cũng không sao hết. Nếu không có việc gì? Không có việc gì thì tại hạ xin ra ngoài, cáo từ.” Cô nương này cũng không thể trêu vào, chuồn là thượng sách. Phương Tranh vội vàng chắp tay, chuẩn bị đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui