An Vân Sam lặng lẽ bước xuống giường, quay đầu nhìn ký túc xá rất không yên tĩnh, tiếng ngáy ngủ ồn ào bên tai, cô nhắm mắt lại, mặc dù thân thủ hiện tại không quá tốt nhưng cũng không cần lo lắng phát ra âm thanh đánh thức người khác.
Tiếng ngáy ngủ lớn như vậy thì thực sự là ngủ tới bất tỉnh nhân sự rồi.
Mở cửa rời khỏi ký túc xá, cô nhớ tới lúc nghỉ giữa trưa có nghe đám tân binh bàn tán xôn xao rằng phía đông quân đội có một cái ao, nghe nói lúc đầu cũng định lấp đi nhưng do chi phí quá cao nên sau một thời gian dài nó đã bị bỏ hoang.
Lúc cô nghe được, trong lòng có hơi phân tâm, lúc này chắc chắn đã cúp nước, chỉ có thể đến đó thử vận may thôi.
Vào ban ngày cô đã quan sát qua, không phải nơi nào cũng có camera, khoa học kỹ thuật ở nơi đây rất lạc hậu, cô cẩn thận một chút sẽ có thể tránh đi.
Đây là một đơn vị lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của An Vân Sam, trên đường đi ngang qua hai khu huấn luyện, bởi vì không quen đường nên đi hơi chậm, mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới tìm thấy cái ao.
Ao nước vô cùng tự nhiên, bên cạnh cỏ dại mọc rậm rạp nhưng mà cũng chỉ là cỏ khô héo úa, xung quanh có mấy cây liễu, trong đó có hai cây mọc xiêu vẹo, thân của một cây rủ xuống chạm lên mặt nước.
Nếu là mùa hè thì đây nhất định là một nơi rất thích hợp để tắm, nhưng mà với cái thời tiết bây giờ, An Vân Sam ngồi xổm bên mép ao, đưa tay chạm vào mặt nước, có chút lạnh.
Trước kia, mức nhiệt độ nước này đương nhiên không thành vấn đề, nhưng hiện tại cơ thể của cô suy yếu như vậy, chỉ sợ nhảy xuống tắm thì ngày mai sẽ không dậy nổi.
An Vân Sam đã nghĩ tới điều này nên trước khi đi đã mang theo một chiếc khăn mặt, chỉ có thể thấm chút nước để lau qua, còn hơn là để bẩn như vậy.
Nơi này tối đen như mực, trước đây cô rất không quen với việc mất đi năng lực nhìn trong bóng tối nên phải mất một lúc lâu mới tìm ra được một nơi tương đối vắng vẻ.
Cô phải cởi hết quần áo ra, ngay cả khi ở đây không có ai thì cô cũng không có cảm giác an toàn.
Các quy tắc và quy định, thậm chí là văn hóa nhân loại ở đây quá khác biệt, cô đã không còn là vua của những chiến binh như trước nữa, không có quyền được miễn kỷ luật, thân phận của cô tuyệt đối không thể bị phát hiện, bởi vì cô cũng không biết sẽ xảy ra hậu quả gì.
An Vân Sam tính thời gian, trời đã vừa rạng sáng, thời gian này sẽ không có người đến, cô trốn ở phía sau bụi cỏ khô héo, quần áo trên người đều được cởi ra, bắt đầu dùng khăn mặt vắt khô một nửa để lau chùi.
Lau qua liên tục hai lần mới cảm nhận được một chút thư thái, quấn lại ngực, nhìn xuống ngực mình, cô tự hỏi có phải nên cảm ơn hay không, sau chuyện xảy ra với nguyên chủ đã khiến cô gầy đi rất nhiều, ngực trước cũng bị nhỏ lại, bây giờ khẽ quấn, cho dù mặc áo ba lỗ cũng không dễ bị nhìn ra.
Sau khi lau sạch phần thân trên, cô chuẩn bị lau chân, đôi chân dài và thẳng tắp là điều mà bất kỳ cô gái nào cũng mơ ước, cũng đủ khiến đàn ông phạm tội, nhưng theo quan điểm của An Vân Sam, đẹp thì đẹp nhưng thiếu đi cảm giác mạnh mẽ.
Cũng không phải là loại sức mạnh cơ bắp kia mà là sức mạnh da thịt chân chính, loại sức mạnh này không chỉ khiến cơ thể càng trở nên hoàn mỹ mà còn có sự đàn hồi trên làn da trắng như sứ.
Đó là sự kết hợp đan xen giữa sức mạnh và vẻ đẹp.
An Vân Sam là một người yêu nhan sắc, cô không chỉ theo đuổi sức mạnh mà còn ít đề kháng với những thứ đẹp đẽ, cho nên đôi chân thon thả như vậy trong mắt cô vẫn thiếu một cái gì đó.
Lau rửa xong, An Vân Sam vừa mặc quần áo vào, một luồng khí lạnh đột nhiên bao trùm lấy cô!Ánh mắt cô ngưng lại, loại cảm giác bị dã thú để mắt tới này cô mới chỉ cảm nhận qua một người, nhưng mà vào thời gian này, làm sao có thể….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...