Chỉ vừa nói một câu đã có hai người đứng ra bảo vệ nàng, Liễu Thương Trượng giận đến nỗi, khăng khăng cúi đầu, nói:
"Bệ hạ minh giám"
Hoàng đế tất nhiên là theo ông, bởi vì vừa mới kết thành thông gia, và Liễu Gia giữ kinh tế nhiều nhất trong Đại Hiên, nếu như không theo ông thì chỉ cần một lời nói của ông, tất cả đều đi vào rắc rối. Nhưng ông cũng có tôn nghiêm của ông, không thể để Liễu Thương Trượng dắt mũi mãi được.
Khế ước bị mất không ai rõ nguyên do, cũng chẳng có ai bị nghi là thủ phạm, chỉ có Song Phi Yến ngày đấy về Liễu gia mới có khả năng lấy trộm là cao nhất. Nhưng thân là nữ nhi thường tình thì lấy làm cái gì? Ông hướng Song Phi Yến, tôn trọng hỏi:
"Người có bằng chứng, chứng minh là ngươi không lấy không?"
"Bẩm, thần nữ không có"
"Đúng là ngươi, ta không bao giờ nhìn nhầm" - Liễu Thương Trượng vì giận quá, nên đến phút chót, khi thấy nàng có sơ hở, ông liền bắt lỗi. Qủa đúng là như vậy, chuyện này vạn nhất không phải là do ông, còn do ai thì ông không biết, chỉ cần gánh tội được cho ông thì chuyện gì cũng có thể.
Thất Thất lo lắng đến mức, nhìn qua ông, giọng nói nhẹ nhàng đến mức khiến người ta đều biết đấy là lời năn nỉ:
"Bệ hạ..."
Hoàng đế nắm tay nàng, vỗ nhẹ nhẹ, rồi gật đầu ý bảo không cần lo lắng, chuyện này rồi sẽ giải quyết ổn thỏa thôi.
Song Phi Yến ở dưới nhìn lên, không hiểu sao nàng cảm thấy khó chịu. Vì sao hoàng thượng lại thương yêu đại công chúa như vậy, tại sao một quân vương lại vì nàng hết lần này đến lần khác mà bao dung? Tại sao toàn bộ hậu cung Thái Thu Nguyệt đứng đầu nhưng chỉ thua Thất Thất đại công chúa, tình cảm của bậc quân vương này chỉ dừng ở tình huynh muội, xem muội muội như đứa con của mình, hay là còn có bí mật cất dấu khác?
Nàng có hàng vạn suy nghĩ về Thất Thất, nàng thề là nàng sẽ không tham gia vào vương quyền, nhưng vì Lạc Khuynh nàng phá lệ một lần, nàng không chủ động hỏi cũng không có nghĩa là nàng không muốn biết. Chỉ là chờ mãi, Lạc Khuynh ngoài việc nói bảo vệ nàng, che chở nàng, rồi ở cạnh nàng thì mọi thứ nàng cần biết hắn vốn dĩ không tiết lộ thông tin cho nàng.
Đã là nam nhân, nhưng hắn vẫn sở hữu một thân hình là nữ, chỉ là người to hơn một chút, nhìn chung quy lại vẫn hoa nhường nguyệt thẹn. Với nhan sắc như thế cũng đủ làm cho bậc quân vương siêu lòng. Song Phi Yến nhìn hắn, trong lòng bỗng dưng nhói lên, cổ họng nghẹn ngào, không biết nói gì hơn, nàng nói:
"Liễu gia, Phi Yến ta trước giờ nước sông không phạm nước giếng, ông có thể nghi ngờ ta, vu oan giá họa cho ta, nhưng ông không thể kết luận ngay khi chưa có bằng chứng, bổn quận chúa từ núi xuống không lâu, khế ước là cái gì ta còn không biết, nó có vai trò như thế nào ta cũng không thể hiểu, vậy ta lấy của ông làm cái gì?"
Nàng ít khi nào nhiều như vậy, nhưng mỗi lần nói nhiều, với giọng nói và phong thái của nàng khiến người ta thương tiếc biết bao nhiêu. Nhưng chiêu này không thể dùng được với Liễu Thương Trượng, ông cố chấp trả lời:
"Vậy quận cháu ngài chỉ cần chứng minh bản thân trong sạch, Liễu gia ta ắt sẽ quỳ xuống dưới chân tạ lỗi với người" - Và tất nhiên nếu nàng không có bằng chứng chứng minh hoặc là nếu có thì với con cáo già như ông nhất định sẽ đưa ra bằng chứng vu oan giả, khế ước mất tích ông con không biết thì kiếm đâu ra hung thủ ngoài nàng?
Song Phi Yến là người chậm rãi, binh đến tướng chặn, nàng nhẹ giọng lại nói:" Vậy cho ta ba ngày, ta nhất định sẽ có bằng chứng chứng minh bản thân ta trong sạch"
"Vậy trong vòng ba ngày, quận chúa phải ở phủ ta và trong tầm kiểm soát của Liễu gia, nếu như người trốn chạy, tội này ta đây gánh vác không nổi"
Đùa ư? Như vậy chẳng khác gì bị giam lỏng trong vòng ba ngày, mà đã bị giam lỏng thì làm cách nào để có thể chứng minh bản thân được chứ?, đây là một yêu cầu hết sức vô lý, Thượng Quan Trọng Liên định ra mặt bảo vệ nàng nhưng hắn thiết nghĩ nàng đã có Thất Thất nên đang chờ đại công chúa lên tiếng.
Mà đúng như vậy thật, Thất Thất liền nói:
"Ta không đồng ý" - Nói xong, Liễu gia liền nhìn Thất Thất, chuẩn bị nói gì đó thì Song Phi Yến cướp lời:
"Ta đồng ý, cầu mong bệ hạ chuẩn"
Ai ngờ nàng đồng ý nhanh như vậy, Liễu Thương Trượng nhìn qua, mặt hơi hòa hoãn một chút, đôi mắt lóe lên một tia sáng kì lạ.
"Phi Yến, nàng..." - Thất Thất tức giận nói.
"Quận chúa, mong người nghĩ lại" - Thượng Quan Trọng Liên cũng lo lắng không kém, nhưng chẳng hiểu vì sao hắn lại nhiều lần ra mặt như vậy.
Song Phi Yến nhìn chăm chú vào khoảng khắc hoàng thượng vỗ về Lạc Khuynh, nàng lạnh lùng, chắc chắn những gì mình đã nói:
"Bệ hạ, mong bệ hạ thông qua"
Hoàng đế đau đầu đến mức không biết làm gì, ông thở dài, đứng dậy, sắc mặt lạnh nhạt cũng đồng thời rất cương quyết:
"Cứ như vậy, nếu như quận chúa không phải là thủ phạm, Liễu gia biết nên làm thế nào rồi đấy"- Là một lời nhắc nhở cũng là một lời uy hiếp trắng trợn.
Nếu nàng không phải là thủ phạm, Liễu gia sẽ phạm hai tội khi quân trọng thượng, tội thứ nhất là đánh mất khế ước quốc gia, tội thứ hai là làm tổn hại đến thanh danh của hoàng thất. Hai tội này cũng đủ để đem cả nhà Liễu Gia ra để xử trảm.
Hành động một mất một còn, Liễu Thương Trượng chấp nhận tham gia, còn Song Phi Yến nàng chấp nhận vào hang cọp. Bởi vì chỉ có vào hang cọp mới có thể bắt được cọp con.
"Hạ thần tuân chỉ"
"Lui hết đi, ta đâu đầu rồi, Thất Thất ở lại đây với ta" - Nói xong, hoàng đế mệt mỏi ngồi xuống ghế rồng vàng, Lạc Khuynh thật sự muốn chạy đến kéo nàng lại, nhưng bệ hạ nắm chặt tay hắn làm hắn không thể đi. Nếu trái thiên mệnh, thì hắn muốn ra mặt bảo vệ nàng cũng không được, đôi mắt trân trối nhìn nàng rời đi.
Song Phi Yến từ lúc đấy đến khi rời đi không thèm nhìn hắn lấy một cái. Liễu Thương Trượng đi ra ngoài, hướng nàng, vờ thân mật:
"Quận chúa, đắc tội rồi"
Nàng nghe cũng chẳng nhìn ông lấy một cái, cứ thế mà đi thẳng, đấy cũng chính là tận cùng của sự khinh bỉ. Chỉ có điều là tính cách nàng vốn như vậy nên khiến đôi phương không có cảm giác gì ngoài việc là hắn không được tôn trọng.
Đi thẳng ra ngoài, Hạ nhi vui mừng đi theo nàng, chỉ là cảm giác lạnh lẽo khiến nàng không dám lên tiếng. Một chiếc quạt trắng mở ra chặn trước mắt nàng khiến nàng dừng chân, nàng nhìn qua, khẽ nhíu mày:
"Không biết, quận chúa có hứng thú gặp riêng tại hạ không?" - Không rủ cũng đến, Thượng Quan Trọng Liên nhẹ nhàng mở miệng. Cũng hay là nàng muốn gặp hắn, liền trả lời:
"Tốt, trước khi đi bắt cọp, ta vẫn muốn có người cho ta vũ khí" - Nàng nói như vậy, người thông minh như hắn tất nhiên sẽ hiểu được ý nàng muốn nói, nhẹ nhàng đứng nghiêng một bên, cung kính:
"Quận chúa, mời"
(Ô ô, ta bỗng phát hiện, nếu một ngày ra hai chương kiểu gì chương sau cũng sẽ ít chữ hơn chương trước, nếu không hài lòng các nàng cứ nói cho ta biết nha, ta là phải có người mắng ta mới chịu thay đổi cơ (()
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...