Trọng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ!

(Cảm ơn các nàng đã âm thầm ủng hộ Lam trong suốt thời gian qua, Lam đang có một số dự án mới vì vậy từ chương 40 mỗi ngày Lam sẽ đăng tải một chương để mong muốn truyện sẽ hoàn trong thời gian sớm nhất. Sẽ không để cả nhà chờ lâu nữa đâu ^^)

Sau khi nghe nàng nói, hắn vẫn không thể tin những gì nàng nói là thật, nửa thật nửa giả, đúng đúng sai sai, quả thật rất hỗn độn. Ở với nàng lâu như thế, hắn  đủ phân biệt được lúc nào là nàng nói đùa và lúc nào là nàng nói thật. Tối nay, những gì nàng nói là nghiêm túc thật sự, chỉ là cái này quả thật rất phi lí. Hắn chỉ dám tự mình suy nghĩ chứ không chủ động hỏi nàng, đôi mắt nàng sâu như đáy giếng, có bao nhiêu tư vị, không biết buồn hay vui, nhưng hắn cảm giác được phảng phất chuyện u ám.

"Sư phụ, người có tin "nhập hồn" là có thật không?" - Thay vì giải thích, nàng lại hỏi hắn. Lạc Khuynh lập tức gật đầu. Đương nhiên là hắn tin. Lúc đầu chuyện nữ trở thành nam nhân, chuyển giới chỉ có trong truyền thuyết được kể lại mà hắn vẫn làm được huống hồ gì chuyện ma quỷ nhập hồn. Tất cả hắn đều tin, chỉ là hắn may mắn được trải nghiệm rồi. Nhưng phát hiện ra điều gì đó, Lạc Khuynh vội hỏi:

"Từ đã, nàng bảo nàng là Liễu Tiệp Dư, và chuyện nhập hồn..Không lẽ...."

Song Phi Yến cười chua chát, gật đầu, nàng xác định rồi, nêu sư phụ sợ hãi mà rời bỏ nàng thì nàng cũng chấp nhận, dù sao hai người cũng không còn bí mật gì với nhau nữa, như thế có lẽ sẽ tốt hơn.


"Đúng vậy, ngày ta chết, trùng hợp cũng là lúc vị quận chúa này chết, may mắn là thù chưa trả, có người nợ ta, nên ta vẫn phải ở lại đây để đòi nợ"

Không khí lần nữa trở nên trầm mặc, nàng thì hồi tưởng lại quá khứ, Lạc Khuynh thì sống trong nỗi đau cùng nàng, cứ như vậy, nàng nghĩ là hắn sợ hãi nàng rồi, người thông minh như hắn sao lại có thể không hiểu những gì nàng nói cơ chứ.

"Sư phụ, ta...."

"Nếu như nàng trả được thù, nàng sẽ rời đi ư?" - Ngắt lời nàng, Lạc Khuynh lần này mới chấn chỉnh lại trạng thái đối diện với nàng.


Song Phi Yến liền biết, hắn im lặng không phải là vì sợ, mà là suy nghĩ, có phải khi xong nợ ở trần gian là nàng không sống được nữa không?. Con người như thế này, làm nàng cảm động biết bao nhiêu lần nữa mới đủ đây, hốc mắt nàng đỏ lên, như một đứa trẻ, xúc động, lắc đầu:

"Không đâu, ta không đi được"

"Ta biết nàng đang an ủi ta, nhưng nếu đi thì..."

"Không phải là ta còn nợ sư  phụ hay sao? Ta sẽ dùng cả đời còn lại để trả"

Vừa dứt câu, Lạc Khuynh nhanh chóng kéo nàng lại, đặt lên môi nàng một nụ hôn, hắn cũng nhắm mắt, xem như những phiền muộn cũng sẽ chấm dứt, những gì hắn lo lắng hay thắc mắc cũng sẽ không  còn. Nụ hôn này như là một nụ hôn thuần khiết nhất, chỉ đơn giản là vì xúc động, bản thân mình muốn có đối phương chứ không có một chút gì gọi là cố ý hắn bắt buộc. Đối với Lạc Khuynh hắn, như vậy là đủ rồi, hắn sẽ không bao giờ để nàng chịu uất ức dù một lần nào nữa....

(-.- Nhưng từ khi xuống núi Khuynh ca có để Yến tỷ tỷ bị uất ức lần nào đâu mà lần nữa >...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui