Thần Vu Phong lần này vì yêu vì dục mà chịu mất mát to lớn. Vừa không thể gặp lại được Song Phi Yến giả, vừa lại chịu sự khiển trách của hoàng tộc đồng thời cũng bị ánh mắt của người dân nhìn vào một cách kì thị. Hắn biết điều đó, hắn biết những gì hắn đang làm, những gì hắn đang trải qua, và hắn biết niềm động lực lớn nhất của hắn lúc bây giờ chỉ có Song Phi Yến, không thể một phen dày vò nàng nhưng ít nhất có nàng ở bên bản thân hắn cũng thấy thỏa mãn. Âý vậy mà vừa đến liền nghe nàng nói thế, sự tức giận trong lòng hắn ẩn hiện chực trào.
"Đa tạ sư thúc, người về đi, trời cũng khuyu rồi, cô nam quả nữa lại thêm lời ra tiếng vào"
"Phi Yến, nàng làm sao vậy? Vì ta không thể cứu nàng nên nàng đang oán trách ta ư? Ta cũng đã cố gắng, nhưng khi đến nơi lại chẳng thấy nàng, ta....."
Thần Vu Phong nhẫn nhịn giải thích, cũng có chút luống cuống, thần này này xuất hiện lần đầu trong cuộc sống của hắn, cũng là lần đầu tiên nàng thấy được.
"Sư thúc...." - Song Phi Yến cất giọng ngắt ngang lời của hắn. Nàng còn bận suy nghĩ, suy nghĩ rằng không lẽ hắn yêu Thanh Liêm thât? Vì kiếp trước, lúc ở bên hắn, ngoài sự cao ngạo và lãnh khốc, chưa bao giờ thấy hắn nhún nhường ai hay là tỏ ra thần thái như vậy.
"Phi Yến, ta cần nói chuyện riêng với nàng" - Xong câu, ý của hắn là để mọi người rời đi, chỉ có hắn với nàng ở với nhau mới có thể nói chuyện rõ. Nhưng nào ngờ đâu Song Phi Yến nhìn qua hắn, chuẩn bị gật đầu, bỗng nhiên nàng la lên một tiếng, đưa tay lên trán, mắt dần dần nhắm lại rồi ngã xuống. Hạ Nhi đi một bên nhanh chóng đến đỡ:
"Quận chúa, người đâu? Nhanh đến đỡ quận chúa đi vào trong" -Thần Vu Phong lo lắng lao đến khi Cẩm Băng cầm kiếm đứng ra ngăn cản:
"Khi chưa có lệnh, không ai có thể chạm vào người"
Thấy Song Phi Yến ngất đi như vậy, Thần Vu Phong càng sốt ruột hơn. Hắn tức giận, tay nắm chặt nổi cả gân xanh:
"Ta là sư thúc của nàng, ai dám ngăn cản ta"
"Thật xin lỗi, vì sự an toàn của quận chúa, nô tì đắc tội" - Nói xong Cẩm Băng rút kiếm ra, cứng rắn ngăn cản. Đi theo quận chúa không lâu nhưng tính cách của nàng Cẩm Băng biết khá rõ. Dù quận chúa có bị bệnh gì cũng phải thực hiện đúng mong muốn của quận chúa trước đã.
Song Phi Yến vì ngã trên người Hạ Nhi, vì sức nặng nên Hạ Nhi chỉ đứng đấy ôm lấy nàng, nhìn hai người, sau đó nói:
"Từ khi từ Liễu gia về, sắc mặt quận chúa tái nhợt hẳn, nhưng mong Tam vương gia đừng để lộ thông tin này ra ngoài, chỉ mong muốn ngài âm thầm điều tra manh mối, cho quận chúa nhà nô tì một công đạo"
Đôi môi SOng Phi Yến hơi nhếch lên, mắt vẫn nhắm, hay lắm Hạ Nhi, cái lý do này cũng hết sức thuyết phục quá đi.
Nghe vậy Thần Vu Phong dừng tay. Cố gắng kiềm chế,s hít thở một hơi, đôi mắt trở nên băng lãnh, nhẹ nhàng lấy túi hương trong áo đưa cho Cẩm Băng rồi nói:
"Đưa nàng vào nghỉ ngơi, lấy túi hương này thay túi hương trong phòng, ắt sẽ khỏe lại"
"Tạ ơn vương gia" - Cẩm Băng cung kính, rút kiếm lại, đi đến nhận lấy. Thần Vu Phong lưu luyến nhìn nàng không nỡ rời đi. Nhìn nàng xanh xao hắn thấy không nỡ nhưng Liễu Gia là gia tộc hắn không thể động vào. Coi như lần này để nàng chịu thiệt thòi rồi....
"Chăm sóc nàng cho tốt, nếu sức khỏe nàng càng ngày càng xấu, ta sẽ lấy mạng các người" - Vừa nói xong hắn liền quay lưng rời đi. Lúc này Song Phi Yến mới mở mắt ra, cười khẽ, rốt cuộc, hắn vẫn chọn Liễu gia.
"Quận chúa, người tỉnh rồi, đây là túi hương vương gia dặn nô tỳ đem cho ngài"
Đứng dậy, cầm túi hương ấy ngửi thử một chút. Rồi sau đó nói:
"Đi nói với Liễu gia rằng Tam Vương gia đã trở về, đặc biệt là nói cho Liễu An Lam, còn cái túi này, hai canh giờ nữa thì đốt trong phòng cho ta. Nhớ kĩ là đốt xong, hai ngươi lập tức phải chạy ra ngoài và canh giữ tại phòng đại công chúa. Nhớ chưa?"
"Thuộc hạ đã rõ"
o0o
Sắc trời cũng đã tối, người cũng đã trở về, chỉ có nàng cứ đi qua đi lại mãi, chẳng ăn uống gì được. Trong đầu nàng luôn đặt câu hỏi là Lạc Khuynh đã đi đâu, dù trước đây hắn luôn thoắt ẩn thoắt hiện nhưng hiện tại...
Đúng ha... trước đây như nào thì bây giờ cũng như thế đấy, cần gì nàng quản, càng nghĩ càng bực mình.
"Hạ Nhi, tối nay qua qua phòng đại công chúa ngủ, hai ngươi cứ làm theo lời ta dặn."
Nói xong nàng quay lưng đi vào trong, hôm nay đúng là ngày kì lạ, hỉ nộ ái ố đều hiện rõ ra ngoài, đúng là mất phong thái quá đi, không được rồi, nàng phải đi vào luyện công để trấn tĩnh lại mới được. Vừa đi vào phủ, bỗng nàng nhớ ra cái gì đấy, dùng nội lực nói vọng ra ngoài:
"Nhớ canh giữ kĩ, tuyệt đối không để ai xông vào"
Nghe xong, Cẩm Băng và Hạ Nhi không hẹn nhau mà rùng mình. Đây là lần đầu tiên Hạ Nhi thấy quận chúa như vậy, vừa vội vàng mất bình tĩnh lại hành động theo bản năng như vậy. Không lẽ quận chúa đang kích động hay là đang có chuyện gì xảy ra mà không thể nói với ai ư?
"Hạ nhi, cô thấy quận chúa nay khác thường không?"
"Khác cũng không đến lượt chúng ta bàn luận" - Hạ Nhi nặng lời nói, nhưng trong lòng nàng vẫn có hàng vạn câu hỏi đặt ra nha.
Sau khi đốt hương lên xong, Cẩm Băng nhanh chóng khép cửa rồi chạy ra ngoài, gật đầu với Hạ Nhi, rồi hai người hướng phòng của đại công chúa mà đi đến. Màn đêm cứ thế này càng tối dần, bởi vì phủ đại công chúa không có một ai nên không khí càng trở nên tĩnh mịch đến lạ thường, thậm chí còn nghe cả tiếng dế kêu trong đám cỏ xào xạc. Một bóng dáng màu trắng tinh khiết cùng mái tóc dài mượt mà xõa xuống dưới lưng, trong màn đêm không ai rõ dung nhan của hắn, chỉ thấy cử chỉ rất nhẹ nhàng. Đi đến phòng của quận chúa, khẽ mở cửa, một mùi hương thơm nhẹ xộc vào mũi hắn, vừa ngửi hắn liền nhận ra đây là xuân dược hiếm có của bên Tây La âm thầm tiến cống, giá thành trên trời chỉ có những người giàu có trong hoàng thất có quan hệ rộng mới có thể mua được, Tại sao nó lại ở trong phòng?
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, bóng dáng màu trắng nhanh chóng vào trong, đến bên giường, lại không thấy ai, ngọt nến yếu ớt làm hắn không thấy rõ cảnh vật ở đây. Sự lo lắng trong lòng càng lớn, rốt cuộc nàng đã đi đâu?
Tiếng bước chân khác đi đến ngày càng rõ, nhưng cảm nhận được bước chân này rất nặng, không phải của nữ nhân mà là nam nhân, Lạc Khuynh từ cửa sổ nhảy nhanh lên cây quan sát, cùng lúc đó nam nhân kia bước vào. Bỗng nhiên hắn nghĩ mình quá sơ suất, đáng lẽ nên cử thêm người canh giữ ở đây, bây giờ không có một bóng người, tùy ý để người khác ra vào, quả thật rất lỗ mãng.
Thần Vu Phong bước vào đã thấy cửa mở, mùi hương nồng nặc xộc vào mũi của hắn làm hắn choáng váng một hồi, đi đến bàn để ổn định lại, ai ngờ lư hương lại đặt ở giữa bàn làm hắn ngửi nhiều hơn, khẽ ho một chút rồi đến cạnh giường, lại chẳng thấy ai. Bất ngờ, chạy nhanh ra ngoài, thuộc hạ của nàng cũng không có. Cơ thể bắt đầu nóng lên, đôi mắt đỏ nhìn xung quanh, cảm nhận được hai hạ nhân của nàng đang túc trực trước phòng của đại công chúa. Nàng đã chuyển chỗ ở? Nghĩ đến đây, hắn liền biết hắn bị nàng lừa rồi, chỉ mới hai canh giờ mà nàng đã tỉnh, còn nhanh ý phát hiện ra đó là xuân dược, hay cho Song Phi Yến, đây là lần đầu tiên hắn bị nàng lừa cũng là lần cuối cùng...
Nén đi sự khó chịu, dùng tốc độ nhanh nhất phi thân về vương phủ. Bởi vì xuân dược rất mạnh nên hắn chỉ có thể dừng ở trước cửa rời khuỵu ngã xuống, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh của nàng lúc đang ở bên cạnh hắn. Bỗng nhiên một chiếc kiệu đi đến trong bóng đêm, Liễu An Lam từ ở trong vén màn lên nhìn xung quanh xem đã đến chưa. Dù sao nàng cũng cần gặp hắn để nỗi. Ai ngờ thấy hình ảnh người nàng trong ngóng đang ngồi khuỵu trước cổng. Hô hấp khó hắn, mồ hôi ướt đẫm, co chặt người ngồi ở trước. Liễu An Lam thấy vậy lo lắng đi xuống chạy đến bên cạnh hắn. Chạm vào tay hắn, lo lắng hỏi: "Huynh có làm sao không?"
Lúc này, Liễu An Lam như cơm gió mùa hè, giọng nói của nàng như tiếng suối chảy, ngọt ngào lại mê đắm đến lạ. Thần Vu Phong không nghĩ nhiều, lao đến ôm nàng, càng ngày càng siết chặt, sau đó hung hăng cắn môi nàng một cái, đầu lưỡi nhanh chóng luồn vào khuấy đảo dây dưa một hồi. Mặc cho nàng phản kháng, hắn ôm nàng một mạng đi vào trong, tay không an phận thô bạo động chạm lung tung. Liễu An Lam lần đầu thấy hắn mãnh liệt như vậy, chẳng có chút nhẹ nhàng nào nhưng nàng không thể hô lên vì đầu lưỡi liên tục bị dây dưa. Đến khi vào phòng, y phục nàng bị cởi sạch, trong lúc vừa vui vừa buồn, nàng nghe tiếng lời thì thầm nhỏ....
"Phi Yến, ta thật sự cần nàng"
Quay lại với hai nhân vật chính, Lạc Khuynh cũng vô tình trúng luôn xuân dược, đầu óc mơ hồ quay về phòng. Thấy hai người đang canh cửa, đoán chắc là Phi Yến đang ở trong đấy, liền đi vào, Cẩm Băng thấy nhân vật lạ mặt xuất hiện, chuẩn bị rút kiếm thì Hạ Nhi ngăn cản cô, lắc đầu. ý là không cần động thủ. Thế là bóng dáng màu trắng đường đường chính chính đi vào. Vừa mở cửa, liền nhìn thấy nàng đang ngủ yên giấc, dù đang bị xuân dược hành hạ bản thân, đôi môi hắn vẫn nở nụ cười sủng nịnh, đi đến bên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng một cách nhẹ nhàng nhất, tránh để nàng thức giấc. Nhưng Song Phi Yến là ai? Nàng sao có thể ngủ thoải mái vậy được, mở mắt ra, tung một chưởng đến đối phương rồi nhanh chóng ngồi dậy:
"người là ai?"
Bị đánh bay ra, vài thước, cố gắng nắm chặt tay chịu đựng cưn đau hành hạ, vẫn nở nụ cười:
"Con luôn ra tay độc ác với vi sư như vậy a"
vừa nghe thấy giọng nói, nàng nhìn bóng dáng màu trắng, thấy khuôn mặt hắn vừa cười vừa gắng gượng, khó coi đến cực độ, Nàng lo lắng liền rời giường, chạy đến hỏi:
"Sư phụ, người sao vậy? hay là bệnh cũ tái phát?"
Lạc Khuynh lùi vài bước, cười một cách khói coi, nói:" Ta...trúng xuân dược...ở phòng nàng"
Nghe vậy, Song Phi Yến liền thốt lên: "Không phải chứ, chẳng lẽ Hoàng hoa tán lại có tác dụng phụ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...