Khi Tiểu Mặc thấy hình bóng quen thuộc, nhanh chân chạy đến tính ôm chầm lấy nàng, nhưng bỗng nghĩ ra điều gì đó, Tiểu Mặc bỗng nhiên đi chậm lại rồi đi từ từ đến chỉ nhẹ nắm lấy tay nàng và bảo: “Tỷ Tỷ”
Nàng thấy bóng dáng nhỏ nhắn cúi đầu, bỗng nhiên sinh ra cảm giác khác thường, đưa tay lên xoa đầu Tiểu Mặc như cũ và dịu dàng bảo: “Không ngờ Tiểu Mặc vẫn nhớ đến ta”
Tiểu Mặc thụ sủng nhược kinh, tính ngẩng đầu lên nói nhưng cuối cùng lại thôi. Hắn muốn nói không khi nào hắn không nhớ về nàng, người hắn luôn tìm kiếm xuất hiện trước mắt, muốn nói nhưng không thể nói bởi vì hắn biết nói ra thì sẽ có bao nhiêu hiềm nghi xuất hiện gây hại cho tỷ.
Thần Du Lang nhìn hình ảnh này không hiểu sao trong người khó chịu, rồi mở miệng đả kích:” Ồ, thì ra đây là thần tiên tỷ tỷ, xinh đẹp tựa thiên tiên đúng là có mắt nhìn người”
Tiểu Mặc nghe xong vờ như không biết, chỉ ngây thơ cúi đầu, nàng thấy cánh tay nhỏ bé phía dướ run run rồi nhìn sang nhiều người xung quanh đang đàm tiếu về nhận xét sắc đẹp của mình. Bỗng nhiên người nàng phát ra cỗ lãnh ý nhìn về Phía Thần Du Lãng, người không chọc ta ta không chọc người, mục tiêu của nàng chỉ có một nhưng giờ có nhiều người muốn trở thành mục tiêu của nàng thì giờ có ngăn cản cũng không thể ngăn nổi.
Song Phi Yến biết hết thảy về từng người ở đây vì trước khi về nàng đã cho người âm thầm điều tra một lượt và đứa trẻ này cũng không ngoại lệ. Nhưng thú vị nhất chính là để đối phương nói ra, không phải sao!
Thần Tâm Quân đi lên nói:” Sư huynh, đây là tiệc chào đón Đại Công Chúa, đừng làm mọi chuyện rối hơn nữa.”
Vừa nói xong, Thần Du Lãng liền cúi đầu nói với hoàng thương:”Nhi Thần biết tội”
Hoàng thượng nhìn qua rồi gật đầu, nhìn qua bóng dáng nhỏ bé của Tiệu Mặc hứng thú nói: “Vị thần tiên tỷ tỷ mà con nói chính là quận chúa đây sao?”
Tiểu Mặc ngẩn người như thể rất ngạc nhiên:”Phụ hoàng, Phụ hoàng bảo tỷ là quận chúa ư”
Ông vuốt chòm râu và bảo:” Không ngạc nhiên lắm, vì khi con còn nhỏ thì quận chúa đã lên núi tu luyện”
“Vậy, phụ hoàng có thể cho con ngồi với tỷ tỷ được không, Nhi thần chưa từng cầu phụ hoàng điều gì, chỉ mong mong ước nhỏ nhoi này mong được phụ hoàng nguyện ý”
Tiểu Mặc rất ngoan ngoãn cúi đầu xuống thành khẩn. Đối với một vị vua, ông chỉ luôn luôn thích thú những người tạo cho ông cảm giác an toàn giữa chốn thanh thiên này. Không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu đồng ý. Thập Ta hoàng tử và Quận Chúa thân thiết với nhau là chuyện bình thường. Nhưng không hiểu sao có một cỗ khí lạnh lẽo lan tỏa xung quanh khi Tiểu Mặc nhanh chóng đưa thân hình bé nhỏ rúc vào trong lòng Song Phi Yến ngồi.
Hai cánh tay nhỏ nhỏ ôm lấy nàng thật chặt, dựa đầu vào người nàng. Nếu như không nhìn vào khuôn mặt nàng còn non nớt, thì chắc hẳn ai cũng nghĩ đấy là mẫu thân và nhi tử. Song Phi Yến cũng không khó chịu, ngược lại cười dịu dàng ôm lấy bé, tay nhẹ nhàng vuốt lưng tiểu Mặc.
Đứa trẻ trong lòng nàng không còn vui vẻ ngây thơ và tùy tiện như trước, phảng phất đâu đó là nét buồn chỉ muốn bên cạnh nàng như sợ nàng đi mất. Song Phi Yến biết Tiểu Mặc như thế là có ân tình nhưng nàng không muốn vạch trần, dù có chuyện gì xảy ra hay quá khứ có chuyện gì, hai người cũng như những linh [bad word] lưu lạc khác sống một cuộc sống mình không muốn. Không phải sao?
Đại công chúa bỗng dưng đứng dậy, ánh mắt nàng sau lớp mặt nạ vẫn hướng về một chỗ, lạnh lùng không hề thay đổi. Nàng nhìn những người xung quanh bỗng dưng lên tiếng:
“Ta không thích ở đây lâu đâu, có việc gì nói thì nói, làm thì làm đi”
Đại công chúa nói thẳng thắn khiến nhiều người ngại ngùng. Rõ là tiệc của công chúa nhưng nhiều người lại lấy để làm việc riêng. Hoàng thượng và Hoàng hậu là những người thông minh không thể không biết đến sự ẩn ý sau lời nói của nàng. Đôi khi hai người chỉ có thể im lặng và lơ đi hết thảy vì họ rất yêu thương người con gái này.
Đại công chúa nói thế cũng là một đặc ân, ai muốn có thỉnh cầu thì hẵng thỉnh cầu, ai muốn có ước nguyện thì hẵng ước nguyện. Nói liền làm Liễu An Lam lại tranh cơ hội như vậy lần nữa đi ra và quỳ xuống:
“Thình cầu đại công chúa, thần muốn có một việc muốn đại công chúa làm chủ”
Đại công chúa nhìn qua phía nàng, tiếng nói như họa mi lần nữa cất lên:
“Liễu Gia nhị tiểu thư, bản cung rất thích điệu múa của ngươi” – Đại công chúa cất lời khen, lại lần nữa nàng trở thành trọng tâm của ánh nhìn. Không ai biết đại công chúa có ẩn ý gì, chỉ biết là đang khen ngợi và có hảo cảm với Liểu Gia.
Liễu An Lam che dấu sự kiêu hãnh dưới đáy mắt, nhej nhàng nói:” Đa Tạ Công Chúa đã khen ngợi”
“Năm nay ngươi bao nhiêu tuôi?”’
“Tâu, thần vừa tròn mười lăm” – Đại Hiên có một cấm kị, đó là đừng bao giờ hỏi tuổi của nữ nhân, nếu hỏi nhất định sẽ phải tìm một mối lương duyên này gả đi. Đại công chúa hỏi thế có ý là…
Liễu An Lam nắm chặt tay, hi vọng lần này nàng sẽ được như ý muốn. Và quả thật nàng đã được như ý muốn. Đại công chúa hỏi tiếp:” Người ngươi thích là người nào, ta đây nguyện ý để ngươi lựa chọn phu quân tương lai, xem như là phần thưởng cho màn biểu diễn ban nãy của ngươi đi”
LÀM CÀN!!! Đây là suy nghĩ dầu tiên trong đầu màm mọi người nghĩ đến!1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...