Trọng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ!
Sắc mặt Thần Vu Phong trầm xuống. Đôi măt nhìn Song Phi Yến đầy dao găm. Giống như cảnh bảo nàng.
"Yến nhi, đừng nói bậy"
Yến nhi! Gọi thân mật như vậy làm nàng muốn nổi da gà.
Liếc hắn một cái. Đôi mắt cụp xuống, dung nhan tuyệt diễm ủy khuất đến mức động lòng người.
"Vâng.."
Thần Vu Phong càng rối rắm hơn. Không thể đến an ủi cũng không biết nói sao cho phải. Hắn đúng là có hơi nặng lời rồi. Nhưng những gì nàng nói ra đều khiêu khích hắn. Hắn không thể để cho một nữ nhân trèo lên đầu lên cổ mình được. Hắn là Vương gia, có huyết thống hoàng tộc cao quý đến mức nào vậy thì làm sao có thể hạ thấp bản thân đây.
Thượng Quan Trọng Liên thật sự rất muốn biết nàng đang định làm gì. Nhìn tới nhìn lui Song Phi Yến hắn có cảm giác Nàng cũng không phải giống nữ nhân yếu đuối như vẻ bề ngoài.
Đợi một lâu sau thấy Song Phi Yến vẫn cúi đầu ủy khuất. Cẩm Băng đã quên đi nỗi lo lắng quả mình mà nghiêng đầu nhìn nàng. Vẫn cảm rấ kỳ quái, quận chúa này nàng biết không rõ. Là người phát hiện nàng có võ công, là người đã tra tấn nàng cũng là người cho nàng con đường sống vậy đến tột cùng quận chúa là người như thế nào? Nhưng duy nhất một điều nàng chắc chắn rằng chủ tử của mình không phải là người dễ dàng chịu ủy khuất. Nhưng hôm nay lại vì một câu nói của đối thủ mà như vậy...chẳng lẽ, nàng đang giả bộ??
Thần Vu Phong đang suy nghĩ giải pháp, cứ kéo dài chuyện này là không hay cho lắm. Chiến trường hắn đã từng. Giết người cũng đã từng. Làm nữ nhân ủy khuất cũng đã từng nhưng an ủi nữ nhân lại chưa bao giờ làm.
Bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó. Thần Vu Phong Hào phóng nói.
"Ta thật sự hơi nặng lời rồi, đồ trang sức ở đây. Nàng muốn cái nào, ta tặng nàng cái đấy có được hay không? Coi như là đền bù "
Liễu An Lam ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thẩn Vu Phong. Ánh mắt Không cam chịu nhìn về phía hắn. Rõ ràng là nàng ta gây sự trước. Hà cớ gì thấy nàng ta mới ủy khuất một tí đã đi an ủi. Thật sự không công bằng. Nàng đã ùng mọi thủ đoạn để có được tình cảm của hắn. Vậy nên không thể vì Song Phi Yến mà có thể để công sức của mình đổ xuống sông xuống biển được.
Song Phi Yến cười thầm trong lòng. Hắn xem Hi vương phủ là nơi nghèo nàn lắm hay sao mà lại nói như thế. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ. Khuôn mặt của nàng ửng hồng. Không từ chối mà nhanh chóng đồng ý như sợ như bị hắn thay đổi. E thẹn như thiếu nữ đang ngượng ngùng.
"Sư thúc đã nói vậy. Ta cũng không khách khí.."
Nói xong hết câu liền cúi đầu đưa ánh mắt liếc qua mọi thứ. Nhưng lại riêng có một ánh mắt khác khiêu khích nhìn về Liễu An Lam.
Bàn tay Liễu An Lam giấu tận sâu trong tay áo nắm chặt để mặc móng đâm sâu vào da thịt. Nàng không cam tâm.
Tức giận cũng cúi đầu xuống nhìn để lựa chọn.
Song Phi Yrén nhìn qua nhìn lại một lúc cũng không thấy có cái nào vừa ý. Bĩu môi quay lại nói với Cẩm Băng.
"Cẩm Băng, ngươi chọn cho ta một cái"
Cẩm Băng vừa nghe đến tên của mình. Cả người run rẩy một phen. Nàng biết chủ tử có ý định gì nhưng cũng không cần phải lôi nàng vào chứ. Dù trong lòng phản đối nhưng ngoài mặt lại méo mó đau khổ đáp.
"Tuân "
Cùng lúc đó. Liễu An Lam cầm một cây trâm bạch kim trong tay. Trên cây trâm có năm viên ngọc quý được chế tác tinh xảo. Nó giống như có một luồng khí tỏa ra ánh nắng hào quang. Nàng chọn được cái vừa ý. Mỉm cười e thẹn quay sang nói với Thần Vu Phong.
"Phong ca ca, huynh thấy cái này được không"
Song Phi Yến nhìn thấy cây trâm vàng đơn giản trên tay Cẩm Băng cũng đồng thời lên tiếng.
"Cẩm Băng, cái này thật sự không đẹp. Ngươi nhìn xem. Màu trắng tỏa ra rất chói mắt ngộ nhỡ khi cài lên làm ta không nhìn thấy đường thì làm sao bay giờ! Còn nữa, nhũng viên ngọc rẻ tiền này cứ gắn gắn kết kết lung tung. Khi đeo vào, người ta cứ nghĩ bản quận chúa đây đang làm chuyện mờ ám"
*gắn kết lung tung= không rõ ràng= làm chuyện mờ ám >...<
Trên trán Cẩm Băng hiện rõ ba vạch hắc tuyến. Tay cầm cây trâm run rẩy không thể nói thành lời. Cây trâm nàng cầm là làm bằng vàng tối màu, có thể chói mắt hay sao? Nhìn tới nhìn lui, trên cây trâm này đâu có viên ngọc nào?
Liễu An Lam nghe được vội xấu hổ để lại đúng chỗ rồi tiện thể lấy chiếc vòng cổ một bên. Nhìn thoáng qua vó vẻ đơn giản nhưng giá thành của nó không hề nhỏ. Vẫn được làm từ nguyên liệu bạch kim. Trên dây có khắc họa những con phượng hoàng nhỏ đang bay lượn trên không. Liễu An Lam vui vẻ quay sang hỏi Thần Vu Phong. Thần Vu Phong cũng đang nhìn về phía nàng.
"Phong ca ca, huynh thấy dây chuyền này như thế nào"
Chưa đợi hắn trả lời. Song Phi Yến ngạc nhiên nhìn dây chuyền mình cũng vừa cầm lên. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chiếc dây trên tay. Cùng lúc đó vô ý nói.
"Nha, Cẩm Băng, ngươi có thấy dây chuyền này kì lạ không, tại sao trang sức trong Túy Viên Lâu mà cũng có khắc hình con gà. Chắc chủ nhân của nó là thánh sát sinh thường xuyên ăn thịt gà nên ngủ cũng thấy gà ăn cũng thấy gà hay đồ dùng của hắn cũng đều hình con gà đi"
Cẩm Băng cúi gằm mặt xuống như. Khóe miệng run rẩy. Trong lòng thầm kêu. Chủ nhân, đó là phượng hoàng, phượng hoàng trong truyền thuyết đó. Người đừng nói nữa, chuyện này không liên quan đến nô tì. Nô tì không biết gì hết nha.
Liễu An Lam cắn chặt răng. Hít thở một hơi sâu ổn định lại tinh thần. Đưa bàn tay trắng nõn vất chiếc dây chuyền kia xuống bàn. Quyết tâm lựa chọn cái mới.
"Ai u, con gà mà bị ném là ăn không ngon đâu nha"
Giọng nói đều đều, ý câu vừa phải nhưng âm thanh đủ lớn để mọi người nghe thấy được.
Ai cũng che miệng lại cười, có một số người thì quay mặt đi vì sợ làm mất lòng Thần Vu Phong. Thần Vu Phong ý thức được đây là trận đấu giữa hai nữ nhân hắn không nên xen vào. Chỉ đứng yên rồi dùng ánh mắt cảnh cái nhìn xung quanh.
Song Phi Yến nói xong cũng đưa mắt nhìn qua một lần. Không thấy cái nào vừa mắt. Đứng thẳng người dậy rồi nói:
"Lão Bản đâu!"
Nghời quản sự đứng quan sát rồi khi nghe Song Phi Yến kêu liền chạy vào. Một người nam nhân mập mạp nhưng lại đi đến rất nhanh trước mặt nàng. Giữ một khoảng cách nhất định rồi mới cung kính cúi đầu xuống đợi nghe lệnh. Không vì nàng là quận chúa mà có thái đôi nịnh nọt.
Song Phi Yến gật đầu hài lòng. Dù không biết chủ nhân đứng sau Túy Viên Lâu là ai nhưng đã đào tạo ra những người thể này thì đáng để nàng nể phục.
"Ở đây không còn trang sức nào sao?"
Lão Bản hiđủ ý của nàng. Dùng ánh mắt khâm phục chắp tay nói:
"Quận chúa đúng thật là rất tinh mắt, những thứ ở đây chỉ là những thứ tầm thường, Túy Viên Lâu có một phòng đá quý, là những trang sức hiếm hoi trên các đại lục. Những trang sức ấy đều bán với giá trên trời nên người có năng lực thì mới được vào"
Song Phi Yến nhanh nhạy có thể nhận ra hàm ý bên trong, cũng không nhanh không chậm mà đáp lại:
"Như thế nào mới có năng lực"
Lão bản nhìn qua mọi người nơi đây. Ánh mắt dừng lại nơi Cẩm Băng.
"Muốn vào là phải thông qua cuộc thi đấu, không phải là người thi mà là hạ nhân của người sẽ thi"
Cẩm Băng bị ám chỉ, giật mình ngẩng đầu lên. Song Phi Yến cũng nhìn qua Cẩm Băng, với năng lực của nàng thì nhất định có thể. nhưng thi đấu với ai?
Lão bản kia biết suy nghĩ của nàng..hiền hòa nói.
"Nếu như không ai muôn vào thì không cần thi đấu người cũng có thể..."
Liễu An Lam bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời.
"Ta cũng muốn"
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng. Song Phi Yến cũng thế. Cũng một giọng nói nơi khác truyền đến.
" ta cũng muốn" nữ nhân mang y phục màu lam. Tầm mười hai mười ba tuổi bước ra. Khuôn mặt trắng hồng có làn da non nớt của đứa trẻ mới lớn, khuôn mặt được tranh điểm kĩ càng lại sắc sảo làm mất đi vẻ tự nvốn có.
Lão Bản nhìn nữ nhân kia rồi gật đầu nói:
"Nhị công chúa muốn tất nhiên là sẽ được, nhưng nhị tiểu thư của Liễu Gia thì chắc phải rút lui rồi"
Liễu An Lam bước tiếp một bước, đôi mắt gắt gao nhìn ông ta, hỏi:
"Tại sao lại không thể. Chẳng lẽ ngươi xem thường ta chỉ là một tiểu thư của Liễu gia nhỏ bé"
Nàng là vương Phi tương lai, là đệ nhất mĩ nhân của Đại Hiên nếu nói về tư cách thì trừ những người trong cung ra ai cũng không vượt qua nàng.
"Theo như luật lệ thì hạ nhân sẽ thay mặt chủ tử ra tranh đấu, tại hạ thấy ngoại trừ tam vương gia và nhị tiểu thư ra thì không còn ai khác"
Từng câu từng chữ một đều rất tôn trọng nàng không có thái độ khinh miệt hay khó chịu.
Song Phi Yến đứng một bên nghe thấy. Đôi môi không khỏi cong lên một đường.
Khuôn mặt Liễu An Lam trầm xuống. Nhìn qua Cẩm Băng bên cạnh rồi nhìn đến Song Phi Yến. Chỉ có Cẩm Băng mới có thể giúp được mình. Cắn chặt răngg Đôi mắt khẩn cầu nói.
"Cẩm Băng là do ta nhận về đem tặng cho quận chúa vậy nên nể tình tỉ muội, quận chúa có thể cho ta mượn nàng ấy có được hay không"
"Ngươi có bản lĩnh đó sao?" độ mắt sắc lạnh như giết người của Song Phi Yến nhìn vào nàng. Muốn cướp? Không có cửa đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...