Hơn nữa, cô mới nói với đại đội trưởng, còn chưa nói với Hạ Minh Thành đâu.
Tương lai hai người sẽ sống chung với nhau, ngẫm lại há phiền muộn.
Đến đại đội, đã có rất nhiều người ở đó.
Mọi người đều tự mang bát đũa riêng, ở đây không có bát đũa.
Trần Di ngồi cùng bàn với thanh niên trí thức, không ai nói chuyện với cô ngoại trừ Phương Hiểu Lệ.
Cô cũng không còn là trẻ con, cho nên không để bụng đến nó, cô không nói cái gì, cũng không có mất một miếng thịt nào.
Nhìn quét một vòng, cô thấy được Hạ Minh Thành đang giúp xách đồ.
Hôm nay giết lợn thức ăn rất phong phú, có năm cái bồn lớn, đựng huyết lợn, còn có xương lợn, nước lợn.
Thịt lợn này là đồ ăn thơm nhất, ai cũng nhìn vào bồn, trong mắt chỉ có thịt.
Thời buổi này muốn ăn thịt, phải đợi đến lễ Tết mới có.
bằng không quá khó khăn.
Có nhà còn tệ hơn, quanh năm suốt tháng chỉ đợi ngày giết heo để ăn.
Trần Di đi đến xếp hàng, chờ đồ lên.
Cô chưa nhìn thấy nó trước đây, đang lúc cô nhìn lên, mới biết Hạ Minh Thành là người chia đồ ăn.
Cả hai người nhìn lẫn nhau.
Hạ Minh Thành hiển nhiên có chút thẹn thùng, lỗ tai đều đỏ, cúi đầu bưng bát đĩa.
Mà Trần Di có chút ngượng ngùng, cũng tò mò, sao người này luôn thích mắc cỡ vậy?Trước đây hai đứa sống chung dưới một mái nhà, cô chưa bao giờ thấy hắn quá thẹn thùng.
Chỉ có thiếu kiên nhẫn.
Cô không hiểu người khác nghĩ gì, thành thật xếp hàng.
không bao lâu liền đến cô.
Hạ Minh Thành múc cho cô một muỗng có nhiều thịt ít rau, những người khác nhìn vào đều thấy vậy.
Trần Di cảm thấy hắn như vậy cũng quá rõ ràng a, nhiều thịt thế này không tốt đâu.
Rốt cuộc, tất cả những người khác đều giống nhau, còn kém hơn cô rất nhiều.
"Ta nói Thành Tử a, ngươi đây là bất công a, cho người ta nhiều thịt như vậy.
"Một ông già đứng bên cạnh cảm thấy bất mãn.
Hề Minh Thành vẻ mặt lãnh đạm, không ngẩng đầu lên, nói: "Ta vui.
""A, chính là ‘người ta’ vui a!""Kia không phải là tức phụ của Thành Tử sao? Hâm mộ quá a!"“Là tức phụ sao?”"Chả thế, đều ở chung một nhà rồi, còn không phải tức phụ.
"Những người khác bắt đầu huyên thuyên, có người còn nói chuyện cũng bắt đầu quá mức.
Lý Thanh Lâm chạy nhanh ra tới, “Đều làm cái gì đây? Ăn cũng đổ vào miệng các ngươi.
”Những người khác đang nói cười, liền không đề cập tới chuyện này.
Lý Thanh Lâm vỗ vỗ vai Hạ Minh Thành, "Ngươi ăn cơm đi, ở đây người khác làm.
Tiểu Trần đã đáp ứng chuyện kết hôn, mau đi đi.
"Câu cuối cùng hắn nói nhỏ, chỉ có hai người họ có thể nghe thấy.
Hạ Minh Thành hai mắt sáng lên, hiển nhiên có chút kích động.
Bất quá hắn cũng biết ở đây nhiều người, chỉ hỏi một câu, "Thật không?"Lý Thanh Lâm xem hắn như vậy, không khỏi lắc lắc đầu, “Là thật.
Nhưng ngươi như vậy dễ dọa sợ tức phụ a, phải nhịn.
”Ngay từ đầu hắn đã cố ý tác hợp cho hai người này, bằng không có thể mặc kệ Trần Di sao?Nói nữa hắn cũng không muốn quan tâm đến khu thanh niên trí thức.
Nếu không phải hắn ra tay một chút, e rằng tình hình của Trần Di còn tệ hơn nữa.
hiện tại có thể như vậy, đã là khống chế được dư luận rồi.
Hơn nữa hắn muốn tìm tức phụ cho Hạ Minh Thành, thanh danh không thể mang tiếng xấu.
Bây giờ tất cả mọi người đều đồng ý, về sau những lời đàm tiếu đó tự nhiên sẽ không có người nhắc tới.
Trần Di ngồi vào bàn ăn, mọi người bên cạnh nhìn thấy trong bát của cô có rất nhiều thịt.
Trong lúc nhất thời đều ghen tỵ, cũng có hâm mộ, khinh thường cũng nhiều.
Dù sao cũng chính là coi thường cô, cảm thấy bán mình vì ăn ngon hơn, loại người này không cần phải coi trọng.
(Hết chương này).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...