Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi





Báo động đột nhập náo loạn một đêm, kẻ làm đương sự Sân Mộc lại ngủ đến tối trời mờ đất. Viên Úc Thần đang vội diễn tập Cửu Quân chưa hoàn thành kế hoạch tác chiến, trời hơi sáng liền vội vàng quay về, lúc gần đi còn ngàn dặn vạn dò Sân Mộc không được lại tìm đường chết.

Giữa trưa ngày hôm sau viện sinh được khôi phục tự do, nhưng an ninh học viện lại không bãi bỏ, mọi nơi đều có thể nhìn thấy cảnh vệ đang tra xét, không khí trong học viện vẫn khẩn trương như cũ.

Bất quá tình hình vẫn tương đối nhẹ nhàng, việc bổ nhiệm Hộ Vệ Đoàn của viện sinh tân khóa đã được thông báo xuống, là ngôi sao mới trong học viện Sân Mộc hoàn toàn xứng đáng đảm nhiệm.

Thay chế phục Hộ Vệ Đoàn mới tinh, Sân Mộc tâm tình không tồi tự đánh điện báo cho Viên Úc Thần. Không chờ bao lâu, Sân Mộc liền nhận được ảnh chụp học sinh của Viên Úc Thần lúc cùng mặc chế phục Hộ Vệ Đoàn.

Ngũ quan tuy còn non nớt, nhưng mặt mày đã có sự vững vàng cùng cơ trí của quân nhân, chế phục đen đỏ của Hộ Vệ Đoàn, thẳng tắp đĩnh bạt, một thân chính khí lạnh lẽo sắc bén.

Sân Mộc vừa mới tiến vào nhà ăn học viện, Viên Cảnh Trạch đã vẫy tay. "Sân Mộc ca."

Đến gần Viên Cảnh Trạch, hơi hơi nhướng mày nhìn chế phục Hộ Vệ Đoàn tương đồng của mấy người. Bạch Thiên Ngân vỗ vỗ huy hiệu trước ngực nói. "Chúc mừng Sân Mộc ca trở thành đoàn trưởng Hộ Vệ Đoàn."

"Lúc thông báo nhận chức gửi xuống ta cũng kinh ngạc, tuy rằng sớm đã chuẩn bị." Trác Kỳ Bảo vuốt huy hiệu bảo bối Hộ Vệ Đoàn.

"Hộ Vệ Đoàn không phải Sân Mộc ca, phỏng chừng cũng không ai dám thượng vị." Trọng Lê trêu chọc Sân Mộc tính tình bạo ngược, mấy người nghe hiểu đều âm thầm bật cười.

Sân Mộc không có ý phủ nhận ngồi xuống, đối với mấy người cười đùa làm như không thấy. Viên Cảnh Trạch sát vào Sân Mộc ngồi xuống. "Ngồi xuống ăn cơm đi."

Dư quang đảo qua đội người máy cảnh vệ tuần tra trong nhà ăn, đáy mắt Sân Mộc âm u không rõ. "Đội cảnh vệ còn chưa được bãi bỏ?"

"Hôm qua có báo động xâm nhập, đến nay còn chưa tìm được đầu sỏ gây tội, có lẽ đội cảnh vệ này trong thời gian ngắn sẽ không rút đi." Viên Cảnh Trạch giải thích.

"Hôm qua giày vò một đêm không ngủ, mệt chết ta." Lam Hòa đánh cái ngáp.

Mộ Đồ vuốt ấn ký trên khóe mắt như suy nghĩ gì. "Rốt cuộc là người nào? Thế mà có thể tự do đi lại trước cảnh vệ bậc 1 của học viện?"

"Không nhất định là người." Sân Mộc phong thanh vân đạm nói.


Long Vũ lắc đầu phân tích "Nếu là dị thể, cho dù là 3S cũng không có khả năng tự do ra vào trong học viện, chỉ riêng ngoại hình của dị biến liền không chỗ che giấu. Nhưng nếu nói là nhân loại, sao lại có thể khiến học viện phát báo động?"

"Ý ngươi là nói dị thể trí tuệ cấp cao?" Trác Kỳ Bảo đùa.

Nắm tay trong túi Sân Mộc hơi siết chặt, Long Vũ đứng đắn gật đầu. "Ta là có suy nghĩ này."

"Đừng nói giỡn." Trác Kỳ Bảo phất tay. "Dị thể trí tuệ cấp cao rất hiếm, viện nghiên cứu cũng túm không có, còn không sợ chết dám tập kích học viện?"

"Chỉ nói dị thể xâm nhập, nhưng lại không có nhân viên thương vong." Long Vũ đưa ra chỗ sai. "Đây là vấn đề tất cả mọi người đều xem nhẹ, mục đích dị thể xâm nhập là gì? Hoặc là, rốt cuộc có phải hay không là dị thể xâm nhập?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Sân Mộc đưa tay bưng thức uống trên bàn uống một ngụm, biểu tình bình đạm "Có lẽ là dị thể cao giai tiến cấp."

Một khoảng lặng ngắn ngủi, tất cả mọi người nhịn không được cười. "Sân Mộc ca thật hài hước, dị thể tiến cấp? Chẳng lẽ có dị thể hình người tiềm tàng trong học viện chúng ta."

Khóe miệng Sân Mộc nhếch nhếch, không hề nhiều lời vô nghĩa. Bách An Ngưng trầm mặc uống nước trong ly, từ đầu đến cuối chưa từng xen mồm, trong lòng lại lặng lẽ ghi nhớ lời Sân Mộc nói.

Phong kín phòng tác chiến, Ôn Hạo mặc đồ ẩn nấp đi đến, kéo mũ xuống ngồi đối diện Viên Úc Thần. "Tìm ta có chuyện gì?"

Viên Úc Thần buông tài liệu trong tay, lấy ra thiên thạch bị cách ly bởi kim loại đặc chế đưa cho Ôn Hạo. Nhìn thứ Viên Úc Thần đưa tới Ôn Hạo có chút ngờ vực. "Thiên thạch?"

Ôn Hạo nhận lấy thiên thạch đơn giản kiểm tra rồi xác định "Loại thiên thạch này mấy trăm năm trước đã như vứt đi, hai mươi năm trước loại thiên thạch này qua cuộc đại thanh tẩy cơ hồ đều bị tiêu hủy toàn bộ, ngươi lấy ra từ đâu?"

"Nghiên cứu phân tích." Viên Úc Thần ra lệnh.

"Ta thấy không cần thiết, nếu ngươi muốn tư liệu ta có thể từ cơ sở dữ liệu viện nghiên cứu đưa cho ngươi."

"Những tư liệu đó đều sai." Viên Úc Thần thập phần tin tưởng phán đoán của Sân Mộc. "Loại thiên thạch này có lượng virus cao, loại virus này là nguồn gốc của tận thế ở địa cầu vạn năm trước."

Khuôn mặt quan tài không thay đổi của Ôn Hạo hơi kinh ngạc. "Có người phân tích ra vật chất trong thiên thạch?"

"Chỉ là suy đoán, còn cần ngươi đến nghiệm chứng."


Biết Viên Úc Thần sẽ không nhàn rỗi tìm hắn nói giỡn, Ôn Hạo đánh giá thiên thạch có chút để tâm và thận trọng hơn. "Ta cần tiêu bản dị thể của di tích chiến trường địa cầu cổ, để so sánh thành phần virus trong thiên thạch và dị thể."

"Có thể, ta sẽ giải quyết."

Ôn Hạo trầm mặc một lát, cẩn thận đem thiên thạch thu vào không gian khí. "Nếu thật như ngươi nói, phiền toái này cũng quá lớn. Tuy rằng trải qua đại thanh tẩy loại thiên thạch này đã hiếm khi thấy được, nhưng một số nơi trên tinh cầu khẳng định còn sót lại."

"Nghiên cứu bảo mật, không được để người thứ ba biết."

"Hiểu rồi."

Sân Mộc nằm trên cây Vân Vụ trong học viện nhắm mắt nghỉ ngơi, âm nhạc nhẹ nhàng trong tai nghe làm hắn mơ màng sắp ngủ. Đột nhiên cảm giác được dưới thân chấn động, Sân Mộc chậm rãi mở mắt, khóe mắt liếc xuống bên dưới, chỉ thấy Trọng Tử Vũ ngồi trên mặt đất dưới tàng cây.

"Hộ Vệ Đoàn, chúc mừng." Trọng Tử Vũ không có thành ý giơ tay chúc mừng.

Sân Mộc gối đầu nhìn hoa Vân Vụ đã bắt đầu tàn, lờ đi Trọng Tử Vũ. Trọng Tử Vũ lạnh băng băng gợi lên khóe miệng "Đừng cho là đương nhiên, nếu không có số phiếu mấu chốt của các Hộ Vệ Đoàn, ngươi làm sao có thể trúng cử dễ như trở bàn tay."

"Nhân duyên tốt có khi cũng là thực lực, chính là đua nhân phẩm."

"Viên Doãn Ca, Tiêu Lâm Du, có thể làm hai người này tận lực bầu cho ngươi, đúng là bản lĩnh của ngươi."

Sân Mộc xoay người đỡ đầu kỳ quái nhìn Trọng Tử Vũ dưới tàng cây. "Không phải ngươi cũng bầu ta trúng cử sao?"

Trọng Tử Vũ ngẩng đầu đối diện với đôi mắt Sân Mộc "Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là cảm thấy trong một đám ngu xuẩn, ngươi miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn."

Sân Mộc nghiêm túc nhìn Trọng Tử Vũ. "Miệng quá tiện ta có thể đánh ngươi một trận."

"Có thời gian đánh một hồi đi." Trọng Tử Vũ tuyên chiến.

"Ta rất thích chèn áp kẻ yếu." Sân Mộc như con sói con đầy ngạo khí, trên cao nhìn xuống Trọng Tử Vũ. "Ngươi có thể lấy lòng ta nịnh bợ ta, nhưng không thể ngỗ nghịch với ta."

Trầm mặc nhìn Sân Mộc ngạo kiều nửa ngày, Trọng Tử Vũ lần nữa cúi đầu nhắm mắt lại. "Không cần!"


"Nhân loại thiếu xé, đùi tang thi hoàng ta đây cũng không phải ai muốn ôm liền ôm!!" (Đó giờ ta nghe thiếu đánh, thiếu đấm, thiếu đá chứ chưa nghe thiếu xé nha. Mộc thi hoàng lợi hại)

"Sân Mộc!!" Mễ Phi chạy tới, sắc mặt nôn nóng thở hổn hển nhìn Sân Mộc. "Viện sinh cùng khoá và viện sinh năm hai của học viện Lệ Tư đánh nhau rồi."

Sân Mộc nhíu mày, xoay người nhảy xuống cây. "Chim non mà mù quáng lăn lộn cái gì?"

"Không biết, Long Vũ Trác Kỳ Bảo còn có Bách An Ngưng đã đuổi qua đó, ngay ở cửa học viện."

Khoác áo choàng không tay(*)lên vai cài lại, Sân Mộc chỉnh sửa cổ tay áo hướng cửa học viện đi đến. "Đùa giỡn thiếu xé, quả nhân mới vừa thượng vị đã nháo loạn."

(*) Áo choàng không tay:



Trọng Tử Vũ mở to mắt, nhìn mỗ tang thi hoàng nổi giận đùng đùng, khóe miệng nhếch lên một độ cung không dễ phát hiện. Thời tiết sáng sủa ánh nắng tươi đẹp, đúng là thời gian tốt để xem náo nhiệt.

Sân Mộc vội vàng đuổi tới cửa học viện, phát hiện người xem náo nhiệt đã vây kín, mấy viện sinh năm nhất đang đỡ nhau, mặt mũi bầm dập phẫn nộ nhìn bốn viện sinh mặc chế phục học viện Lệ Tư đối diện. Long Vũ và Trác Kỳ Bảo bị ngăn cách ở bên trong, đang giằng co cùng viện sinh học viện Lệ Tư.

Sân Mộc đến gần đám người, thấy Sân Mộc đến viện sinh tự động tránh ra một con đường, Sân Mộc thông thuận tiến vào chiến cuộc, mấy viện sinh bị đánh nhìn thấy Sân Mộc thì lập tức ủy khuất phun trào. "Đoàn trưởng!"

"Sân Mộc." Long Vũ và Trác Kỳ Bảo tiến đến cạnh Sân Mộc.

Nhìn bốn người khí thế hung hãn với ý đồ bất thiện, Sân Mộc bảo "Mấy thằng này là ai a?"

"Là viện sinh năm hai của học viện Lệ Tư." Viện sinh bị đánh cáo trạng. "Toàn quân diễn tập bị thua bây giờ tới đây trả thù."

Sân Mộc nhìn về phía Long Vũ, Long Vũ hạ giọng giải thích. "Ở toàn quân diễn tập khi mấy người học viện Lệ Tư này bị thương, học viện năm nhất chúng ta nhân cơ hội hạ độc thủ."

Trác Kỳ Bảo da mặt luôn dày cũng nhịn không được che mặt, làm chuyện ngu ngốc như vậy, thắng không uy cũng không được tính hơn, nhưng dù sao cũng là học viện nhà mình, tổng vẫn là muốn che chắn lỗi lầm.

Sân Mộc liếc viện sinh rõ ràng đang chột dạ, nhấc chân đá qua. "Ngu xuẩn, hạ độc thủ cũng không biết giấu mặt? Đáng đời bị chặn!"

"Phóc!" Bách An Ngưng nhịn không được cười ra tiếng, Long Vũ và Trác Kỳ Bảo đỡ trán.

"Ngươi là đoàn trưởng Hộ Vệ Đoàn năm nhất?"

Sân Mộc ôm cánh tay đánh giá bốn người, như đang suy xét nên hạ đao từ chỗ đó. "Tiểu tử, dám phá hỏng chỗ của quả nhân, có can đảm a."


"Là năm nhất các ngươi làm chuyện không chính trực trước."

"Trên chiến trường không có thân hữu, các ngươi hẳn là may mắn khi gặp mấy tên chim non này, nếu như gặp ta......" Ác ý trong mắt Sân Mộc làm mấy người quen thuộc đều nhịn không được lạnh sống lưng.

"Chúng ta đã mất đi năng lực tác chiến, là thương binh."

"Ta liền thích khi dễ tiểu thái điểu, nhìn bộ dạng hấp hối vô lực giãy giụa của bọn họ." Sân Mộc cởi áo choàng vứt cho Mễ Phi, chậm rì rì tháo nút tay áo. "Coi như là hữu giáo (trường học có quan hệ bạn bè) cho các ngươi lựa chọn, muốn chết như thế nào?"

"Ngươi chớ bắt nạt người!" Nhận ra Sân Mộc là no.1 trong toàn quân diễn tập, bốn người đều có chút luống cuống.

"Liền bắt nạt các ngươi, cắn ta sao?" Sân Mộc nghiêng đầu cười đáng yêu, khi mấy người còn chưa kịp phản ứng, chớp cái đã xuất hiện sau lưng bốn người.

Hai tay túm chặt cổ áo hai người, dùng sức đem người ném đi, hai người khác xoay lại chống cự, Sân Mộc lấy tốc độ cực nhanh tránh đi dị năng của hai người, dưới chân đem một người đạp đổ, một tay khóa trụ cổ một người khác, hung hăng nện lún xuống mặt đất nửa thước (1/3 mét).

Bốn người dưới quyền cước gió cuốn sấm rền của Sân Mộc căn bản không có chỗ trốn, từ đầu đến cuối đều không có sử dụng dị năng, Sân Mộc chỉ dựa vào đấu vật đã tấu bốn người nằm liệt trên đất ngao ngao kêu to.

Chân dẫm lên đầu một người, Sân Mộc công bằng nói lý lẽ. "Ngươi đả thương viện sinh chúng ta, ta lộng tàn các ngươi, phi thường công bằng."

"Dị năng còn chưa đạt đến tiêu chuẩn đã dám đến đây đập phá." Sân Mộc cười lạnh một tiếng, đá văng người dưới chân, xoay mặt hướng về mọi người. "Bây giờ năm nhất là địa bàn của ta, không sợ bị xé cứ việc hướng quả nhân tuyên chiến!"

Long Vũ tới cạnh Sân Mộc, chần chờ nói. "Sân Mộc, đánh như vậy sợ rằng sẽ khó ăn nói với Lệ Tư."

"Có gia trưởng để tố cáo, đưa gia trưởng ra đây cũng có thể lộng chết bọn họ!" Kiêu ngạo ưỡn ngực, Sân Mộc đối với Viên Úc Thần cánh lớn đùi to cực kỳ tín nhiệm.

"Tìm vài người, đem bốn cục hàng này đưa cho Lệ Tư làm quà gặp mặt." Sân Mộc phân phó Trác Kỳ Bảo. "Quả nhân ngày đầu tiên thượng vị, cùng nhau chúc mừng kỷ niệm."

"Tuân lệnh!" Trác Kỳ Bảo hi hi ha ha cúi chào, xoay người đi bận việc.

Long Vũ đau đầu đỡ trán, chỉ đành xoay người đi xem thương thế của viện sinh năm nhất.

Nhìn thiếu niên ngạo khí trong đám đông, Trọng Tử Vũ hơi nhướng mày, xoay người theo đám đông tản ra.

Sân Mộc không biết chính là, trò khôi hài hôm nay đã bị một ít người quay lại truyền lên Tinh Võng, trong lúc nhất thời đã nổ tung nồi.

_________________

Hề hề Mị trở lại đây. Chào a chào a~~~ mọi người đầu tuần vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui