Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi





Bắt đầu kỳ đặc huấn tân sinh, trong lúc huấn luyện hoàn cảnh hoàn toàn bị phong bế, toàn bộ tân sinh đều được quản lý tập trung, tất cả thiết bị thông tin sẽ bị học viện thu hồi, đem tân sinh cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Trước khi xuất phát, Sân Mộc lưu luyến lôi kéo Viên Úc Thần không rời, cả khuôn mặt đều treo lên hai chữ không vui. Viên Úc Thần trong lòng buồn cười, trên mặt lại thật nghiêm túc, không chút cẩu thả đem tay Sân Mộc đang lôi kéo gỡ ra, vuốt phẳng nếp áo bả vai.

Sân Mộc lại muốn duỗi tay kéo cổ áo bị Viên Úc Thần ngăn lại, nhìn ánh mắt căm giận của Sân Mộc, Viên Úc Thần đem hai mảnh tinh tạp lén lút nhét vào trong tay Sân Mộc. Sân Mộc mở to hai mắt, Viên Úc Thần động khóe miệng "Màu vàng là em cầm tiêu vặt hằng ngày, màu đen, nếu gặp chuyện gì phiền toái trốn không thoát liền lấy ra."

Viên Úc Thần khóe mắt liếc nhìn hai bên, đem Sân Mộc kéo đến trước mặt, thanh âm như hạ thấp. "Tinh tạp màu đen cùng ta trói định, nếu em muốn gặp ta, đợi lúc ban đêm không có người lén lút tìm đến huấn luyện viên, đưa tinh tạp này cho hắn xem, mượn quang não hắn liên lạc cùng ta."

Sân Mộc trong mắt sáng ngời, Viên Úc Thần dựng thẳng ngón tay nhẹ hư. "Đừng để cho người khác thấy."

Sân Mộc gật đầu, khóe mắt cong cong tràn đầy ý cười. Viên Úc Thần cong lên khóe miệng, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu Sân Mộc trấn an.

"Nguyên soái, ngài nghịch ngợm như vậy, Cửu Quân biết không?" Trọng Lân khóe miệng run rẩy.

Viên Doãn Ca một bên cũng nhịn không được đỡ trán "Đại ca, ngươi đi cửa sau thế này cũng quá trắng trợn đi. "

"Đừng rầu rĩ không vui nữa." Viên Úc Thần thấp giọng an ủi. "Ta sẽ trộm đến xem em."

"Khụ!" Vẫn luôn làm phông nền Trọng Lân ho khan một tiếng, nghiêng mắt liếc nhìn Viên Úc Thần một cái, ý bảo Viên Úc Thần thu liễm một chút.

Sân Mộc mếu máo, rầu rĩ đem tinh tạp cất vào trong túi. Viên Úc Thần giơ tay bảo "Đi thôi, hảo hảo huấn luyện."

Đi theo Viên Doãn Ca từng bước lưu luyến rời khỏi biệt thự, Viên Úc Thần đứng sau cửa nhìn xa xa, ngũ quan luôn nghiêm nghị bởi vì sự ỷ lại của thiếu niên mà hiện lên ấm áp.

"Nguyên soái là cố ý sao? An bài Phàn Diệp đi huấn luyện tân sinh lần này." Âm thanh Trọng Lân làm Viên Úc Thần hơi ghé mắt, Trọng Lân cúi đầu gõ máy tính trong tay, cũng không có ngẩng đầu nhìn lại.

Viên Úc Thần thu hồi ánh mắt, xoay người về phòng "Ngươi nghĩ cái gì."


"Không có gì." Trọng Lân mặt vô biểu cảm thu hồi máy tính đi theo phía sau Viên Úc Thần. "Bất quá như vậy cũng tốt, có Phàn Diệp làm nội gian bên trong ngài cùng Sân thiếu sẽ càng dễ dàng tư thuận."

Viên Úc Thần lên lầu trở về phòng, ngồi trên sô pha "Lời này có điểm toan (chua)."

Trọng Lân đưa trà cho Viên Úc Thần không đáp, Viên Úc Thần bưng ly nhìn nửa ngày, ngón tay nhẹ nhàng ma xát viền ly. "Ngươi sợ Phàn Diệp sẽ nổi lên tâm tư không nên có với Tiểu Mộc."

"Hắn đối với Sân thiếu tốt đến có điểm không bình thường, ta cảm thấy nên để Phàn Diệp hảo hảo yên tĩnh một chút."

"Ngươi nói yên tĩnh một chút là có ý gì?" Viên Úc Thần hơi hơi nhướng mày. "Đưa tới đội đặc chiến Cửu Quân đào tạo, hay là trở về hậu cần nấu cơm?"

Trọng Lân trầm mặc một hồi không trả lời. Viên Úc Thần đem trà buông xuống "Ngươi lo lắng chính là nếu Phàn Diệp thực sự có tâm tư sẽ nhìn ta cùng Tiểu Mộc thân mật mà cảm thấy ủy khuất. Ta cho hắn thời gian khôi phục, hắn có quyền lựa chọn."

"Ta cho rằng ngài sẽ để hắn tiếp tục ở bên người, mà ngài lại cho hắn trực tiếp đi đối mặt cùng Sân thiếu." Trọng Lân cũng có chút quải không tới cong, cân nhắc ngữ khí nặng nhẹ vài phần.

"Nghe ngữ khí ngươi, giống như đã xác định là thật."

Nhận lấy tầm mắt bình tĩnh của Viên Úc Thần, Trọng Lân lại trầm mặc nửa ngày, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. "Thực xin lỗi, ta có điểm suy nghĩ nhiều quá."

"Tính cách hay nhọc lòng này của ngươi xác thật nên sửa lại, đều không còn là hài tử, ngươi có thể ôm trong lòng gánh vác cả đời sao." Viên Úc Thần chậm rãi uống trà, ánh mắt thâm thúy. "Nguyên bản không có gì, ngươi vừa nói hắn nhưng thật ra là sợ ta loạn tưởng, sợ Tiểu Mộc chịu ủy khuất mới trốn tránh."

"Vâng!" Trọng Lân đáp.

Chén trà trong tay đã lạnh, Viên Úc Thần nhìn ra biển hoa màu đỏ nở rộ ngoài cửa sổ, trong mắt nhiễm lên ấm áp nhàn nhạt.

Trên phi hành khí, thấy Sân Mộc cúi đầu không ngừng đùa nghịch tinh tạp Viên Úc Thần đưa cho, Viên Doãn Ca muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng dặn dò. "Tinh tạp màu đen ở Lam Á Tinh là độc nhất vô nhị, đại biểu cho thân phận đại ca, ngươi phải sử dụng cẩn thận đừng cho người khác nhìn thấy biết không?"

Sân Mộc ngẩng đầu, Viên Doãn Ca cảm thấy mình có điểm lắm miệng, chính là nghĩ đến tính cách cái gì cũng không thèm để ý của Sân Mộc, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không bỏ xuống được. Nhìn Viên Doãn Ca một hồi, Sân Mộc đem tinh tạp mở ra "Nếu là có người nào thấy được, ta giết kẻ đó."

Sân Mộc vân đạm phong khinh(2) nói, Viên Doãn Ca lại âm thầm kinh hãi. "Pháp luật liên bang có văn bản quy định rõ ràng, ác ý đả thương người sẽ vào ngục giam. Pháp luật liên bang đối công dân bình thường đều rất rất gò bó, đối với quân nhân càng hà khắc hơn."


(2)Vân đạm phong khinh – 云淡风轻 – yún dàn fēng qīng: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp.

Sân Mộc suy nghĩ một hồi, có chút do dự "Ta giết mà không để người khác nhìn thấy không phải được rồi sao. Hủy thi diệt tích, không phải không có chứng cứ sao."

Viên Doãn Ca há hốc mồm, không thể nào phản bác. Sân Mộc ôm cánh tay tựa lưng vào ghế nhắm hai mắt lại, nhìn sườn mặt thanh tú của Sân Mộc, trong mắt Viên Doãn Ca có chút ý vị không rõ. Nàng từ miệng Viên Úc Thần biết được Sân Mộc là người đào vong, nhưng nàng lại cảm thấy không đơn giản như vậy. Thiếu niên này, giá trị chiến đấu cường đại, lực phá hoại khủng bố, còn có thủ đoạn giết chót hung tàn, giống như dã thú khiến người sởn tóc gáy.

Viên Doãn Ca đối mặt Sân Mộc có chút sợ hãi, đó là bản năng trốn tránh đối với sự nguy hiểm. Thiếu niên này rốt cuộc đến từ đâu? Viên Doãn Ca thu hồi tầm mắt dừng bên ngoài cửa sổ, trong lòng trầm tư.

Khi tầm mắt Viên Doãn Ca chuyển đi, hai mắt Sân Mộc mở ra chớp một cái, nhưng rất nhanh lại nhắm lại, một tia sắc đỏ chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến nổi tựa hồ như ảo giác.

Phi hành khí bay tới học viện, Sân Mộc được người máy tiếp đãi dẫn đi. Sân tập luyện thiết lập tại khu C phía bắc học viện, nơi đó có một tòa ký túc xá, toàn bộ 534 tân sinh được an bài ở nơi này, hai mươi người một phòng, giường đệm đơn giản, duy nhất một bồn rửa mặt bằng đá, keo kiệt đến nổi một số dân thường cũng có chút không thể tiếp thu.

Bị người máy để tại trong nhóm tân sinh, Sân Mộc có được số phòng của mình, oán giận che chắn âm thanh ầm ĩ bốn phía, Sân Mộc vung y phục huấn luyện được phân phát, xụ mặt đi vào ký túc xá.

Ký túc xá chế tạo hoàn toàn từ kim loại, có thể đảm bảo sạch sẽ. Phòng ngủ có giường có chăn, còn có gian rửa mặt cách ly thích hợp để ăn vụng, Sân Mộc tỏ vẻ thực vừa lòng.

Vào gian phòng số 07, lúc này trong phòng chỉ có 3 người, nhìn thấy Sân Mộc đều ngừng nói chuyện. Sân Mộc lấy khóe mắt lướt qua một vòng, tâm tình không tồi chọn một vị trí cạnh cửa sổ.

Sân Mộc dính lên giường liền lười hoạt động, ba người trong phòng hai mặt nhìn nhau, qua hồi lâu mới lần nữa dựa vào nhau nhỏ giọng nghị luận. Tuy rằng ba người đều đem thanh âm hạ xuống rất thấp, nhưng Sân Mộc vẫn nhạy bén nghe được tên của mình. Sân Mộc nhấc mí mắt, lạnh lẽo liếc nhìn ba người một cái. Ba người đụng phải tầm mắt Sân Mộc lập tức cứng đờ, vội vàng cúi đầu tản ra không dám lên tiếng nữa.

"Sân Mộc, ngươi ở đây a?" Âm thanh mừng rỡ Trác Khải Bảo truyền đến, Sân Mộc từ trên giường ngồi dậy, mặt vô biểu tình tiếp nhận cái ôm bay tới của Trác Khải Bảo.

Trác Khải Bảo bắt lấy hai tay Sân Mộc, bắt đầu lảm nhảm "Sân Mộc, mười ngày nghỉ này ngươi đi đâu? Ta muốn liên lạc với ngươi nhưng lại không có số quang não của ngươi. Ngươi biết không? Khảo hạch tân sinh lần này lấy được hạng 3 làm lão tử ta vui đến hỏng mất rồi, tiền thưởng chia cho......"

Trác Khải Bảo bên kia nước miếng tung bay, Sân Mộc đã đem ánh mắt dịch đến trên người Mễ Phi cùng Long Vũ phía sau. Long Vũ động động huấn luyện phục trên tay "Ta là học viên hạng 4, hẳn là dựa theo thứ tự khảo hạch an bài. Bất quá số phòng không giống, ta ở phòng 03."

"Ta là học viên hạng 3." Trác Khải Bảo ý bảo phân biệt thân phận trên cổ áo. "Phòng 07, ở cùng với ngươi."

Mễ Phi từ phía sau Long Vũ lộ đầu ra. "Ta là học viên hạng 2, phòng 01."


"Đều tách ra." Trác Khải Bảo rầu rĩ không vui. "Nếu mọi người đều ở cùng nhau thì tốt rồi, còn có Bách An Ngưng không biết ở đâu, đến bây giờ cũng không gặp cậu ta."

Sân Mộc gối đầu trên tay một lần nữa dựa vào chăn, kiều chân nhìn ra cửa sổ không nói chuyện. Mễ Phi vọt khỏi Long Vũ chạy đến bên cạnh Sân Mộc, đôi mắt sáng long lanh nhìn Sân Mộc "Sân Mộc, sau khi khảo hạch kết thúc ta xem qua bản thu lại trong tư liệu khảo hạch, hạ chiêu kia lúc dung nham dâng lên thật quá soái, ngươi trước kia làm gì?"

Sân Mộc lấy dư quang liếc Mễ Phi một cái, nửa ngày mới trả lời "Lính đánh thuê." Đây là thân phận Viên Úc Thần an bài cho hắn, dân chạy nạn đến từ tinh hệ xa xôi, đã làm qua lính đánh thuê, sau được Viên Úc Thần cứu trở về, liền ở Lam Á Tinh định cư. Nói tới tổng thể thân phận này làm hắn thật vừa lòng, giải quyết thân phận của hắn cũng giải thích được thực lực của hắn.

Mấy người trong phòng nhất thời kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau. Trác Khải Bảo trừng mắt nhìn Sân Mộc nửa ngày, xoa xoa bàn tay "Ngươi là lính đánh thuê?"

"Là trước kia, sau lại đánh không nổi nữa." Này cũng không phải nói dối, tang thi hoàng hắn ở trong trận kia bị nhân loại bất chấp thủ đoạn đối phó, muốn tận diệt hắn.

"Quá soái!" Trác Khải Bảo cùng Mễ Phi lắc đầu cảm thán.

"......" Sân Mộc. "Hai người này đầu óc có bệnh sao?."

"Ngươi đã giết qua người sao?" Long Vũ mở miệng hỏi. Sân Mộc dùng mũi "ừ" một tiếng, Long Vũ như suy tư cái gì. "Như vậy huyết tinh trên người ngươi liền có thể giải thích."

Sân Mộc thu lại ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ trở về, nằm trên giường một hồi rồi xếp bằng ngồi dậy, đảo mắt nhìn mấy người trong phòng. "Cho nên, tính cách ta rất không tốt."

Mấy người bị ánh mắt Sân Mộc quét qua đều nhịn không được rụt cổ, Sân Mộc duỗi tay xách cổ áo Mễ Phi lên ném cho Long Vũ phía sau. "Mang đi, ồn muốn chết."

"Sân Mộc ~~~" Mễ Phi còn muốn giãy giụa, Long Vũ không nặng không nhẹ giơ tay gõ một cái lên trán Mễ Phi. "Đừng nháo, trở về phòng thay y phục huấn luyện, ngươi muốn bị khai trừ sao?"

Mễ Phi bẹp miệng, ủy khuất bị Long Vũ xách đi, Trác Khải Bảo còn muốn tiếp theo nói, lại bị Sân Mộc một chân đá văng ra. "Đừng ồn, ta không muốn nghe."

Trác Khải Bảo quấn quấn ngón tay, yên lặng ở trên giường kế Sân Mộc than khóc.

Học viên dần dần đã đến đông đủ ba phần tụ tập thấp giọng trò chuyện sôi nổi, đa số đều oán giận học viện hà khắc, hoàn cảnh sống đơn sơ keo kiệt. Đối với Sân Mộc nhắm mắt nghỉ ngơi không chút để ý, thi thể ngủ gần trăm năm trên đống rác dơ bẩn, nơi sạch sẽ chỉnh tề ngược lại làm hắn cả người không được tự nhiên.

Biệt thự có Viên Úc Thần ở, Sân Mộc không hiểu thế nào lại cảm thấy an ổn, chính là một khi tới địa phương xa lạ, thần kinh hắn luôn theo bản năng căng thẳng toàn thân, sợ nhất thời không cẩn thận liền bị người bạo đầu.

Buổi chiều, học viên tập trung ở trung tâm khu huấn luyện chờ đợi, liếc mắt một cái nhìn đến huấn luyện phục đồng loạt màu đen cũng tạo thành một đạo phong cảnh. Gần một giờ không thấy bóng người, người máy lại họp lại bao quanh khiến mỗi người đều có áp lực, cảm xúc dần dần bắt đầu nóng nảy. Sân Mộc trên mặt bất động, trong tay áo lại sớm lộ ra móng vuốt bén nhọn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hai hàng người mặc chế phục đạo sư học viện đi tới, chúng tinh phủng nguyệt(3) vây quanh một nữ nhân váy đỏ. Nhóm người đến khiến âm thanh nghị luận của học viên dần dần dừng lại, từng đôi mắt ẩn chứa tức giận trừng đám người kia.

(3)Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ


Nữ nhân đi lên đài, doanh doanh ý cười nhìn tân sinh "Các bạn học hảo, tự giới thiệu một chút, Mặc Lung Ỷ, viện trưởng trường quân đội đệ nhất liên bang, ta đại biểu cho toàn học viện hoan nghênh các vị."

Dưới đài tân sinh ồ lên, sớm nghe nói đương nhiệm trường quân đội đệ nhất là một nữ nhân, nhưng không nghĩ tới lại là nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.

Như đoán trước được tân sinh sẽ xao động, Mặc Lung Ỷ tươi cười bất biến. Đợi khi âm thanh nghị luận trong học viện nhỏ lại, Mặc Lung Ỷchỉnh một chút tóc bên tai, mỉm cười nói "Danh sách tiến cử viện sinh của học viện có hạn, người không có được thư tiến cử, liền phải xem năng lực của các bạn."

"Trong lúc tập huấn, mọi chuyện của học viên sẽ không có quan hệ đến học viện, chấp hành toàn quyền huấn luyện viên. Tập huấn tân sinh 534 người, danh sách tiến cử viện sinh 200 người, danh sách tiến cử xác định trước tập huấn cũng có thể kết thúc trước."

Ánh mắt Mặc Lung Ỷ đảo qua toàn trường, trong mắt ẩn ẩn hiện lên ác liệt. "Trong lúc tập huấn, cho phép viện sinh sử dụng bất cứ thủ đoạn đào thải người khác."

Lời này vừa nói ra liền khiến toàn trường bạo động, tân sinh trong lúc nhất thời nghị luận sôi nổi, có tán đồng, cũng có chỉ trích vô nhân đạo, càng có rất nhiều người không lên tiếng, trong lòng lại không biết đang nghĩ cái gì.

Sân Mộc khóe mắt ngả ngớn, khóe miệng cũng cong lên vài phần không dễ phát hiện. Cái quy tắc này cơ hồ là vì hắn mà làm theo yêu cầu, huynh hữu đệ cung, đoàn đội hợp tác, đồng sinh cộng tử, mấy điều này so với giết chết hắn còn khó chịu hơn.

Học viên kêu gào ầm ĩ Mặc Lung Ỷ cũng không lên tiếng, cười tủm tỉm tùy ý học viên làm ầm ĩ, thẳng đến khi học viên kêu đến đau yết hầu, Mặc Lung Ỷ mới không nặng không nhẹ tiếp tục nói "Mọi người có ý kiến cũng không thành vấn đề, nộp lên thẻ phân biệt thân phận sau đó liền có thể rời đi."

Một câu khiến các học viên hoàn toàn tắt tiếng. Mặc Lung Ỷvừa lòng gật đầu "Nếu mọi người không có gì ý kiến, vậy hoan nghênh huấn luyện viên của chúng ta đi."

Trong tiếng vỗ tay thưa thớt, lấy Phàn Diệp đứng đầu mười nam nhân mặc quân trang đi ra, sát khí đằng đằng, khí thế sắc bén bức người, như là bảo kiếm sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ.

Đụng phải ánh mắt Phàn Diệp, Sân Mộc nhướng mày, ngược lại bình tĩnh trở xuống, phảng phất như cái gì cũng chưa phát sinh.

Mười người đứng yên, Mặc Lung Ỷ thu lại tươi cười trên mặt, trao đổi cái chào theo nghi thức quân đội. Lại lần nữa nhìn về phía học viên. "Những vị quân nhân này đều đến từ Cửu Quân, hy vọng mọi người có thể quý trọng cơ hội không dễ gặp này."

"Cửu Quân!!?" Học viên trao đổi ánh mắt khiếp sợ.

Cửu Quân, đó là kiêu ngạo của toàn bộ công dân Lam Á Tinh, quân nhân hướng tới nơi thần thánh. Toàn bộ quân khu Cửu Quân tồn tại như một thần thoại, thần thoại của sự bất bại. Cửu Quân cũng là quân đội thần bí nhất, trừ bỏ vài đoạn video ngẫu nhiên trong chiến đấu, Cửu Quân cơ hồ chỉ tồn tại như bóng hình. Hiện giờ thấy được người sống, mọi người có thể nào không kích động.

Mặc Lung Ỷ rất vừa lòng phản ứng của học viên "Kế tiếp giao các ngươi cho huấn luyện viên, thời gian về sau, chúc mọi người may mắn."

Lưu lại nụ cười ý vị không rõ, Mặc Lung Ỷ lại lần nữa "chúng tinh phủng nguyệt" mà rời đi.

Học viên đè nén hô hấp, khẩn trương nhìn mười nam nhân mặc quân trang kia, trong không khí đầy khẩn trương áp lực, yên tĩnh phảng phất có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.

Hồi lâu, Phàn Diệp dẫn đầu tiến lên, gương mặt lãnh ngạnh cúi chào. "Trung úy, Phàn Diệp!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui