Trọng Sinh Ngược Cặn Bã Hoắc Phu Nhân Vừa Đẹp Vừa Ngầu


Trong KTV.
Mọi người hăng hái chúc mừng sinh nhật Thẩm Tâm Nguyệt.
Thẩm Chi ngồi ở một góc, trông có vẻ khá lạc lõng với bầu không khí xung quanh.
"Sinh nhật vui vẻ nhé nữ thần Tâm Nguyệt của chúng ta! Mau cắt bánh thôi!"
"Đợi chút, vẫn còn người chưa đến."
Thẩm Tâm Nguyệt cười nói.
"Ai chưa đến vậy?"
Mọi người tò mò.
Khoảng mười phút sau, một người vội vã chạy đến.

Đó là Cố Tử Hi.
"Tâm Nguyệt, sao cậu lại gọi anh ta đến?"
Một nam sinh tỏ vẻ không hài lòng nói.
Thẩm Tâm Nguyệt chỉ cười nhẹ, "Đều là bạn bè cả mà."
Thời gian gần đây, Cố Tử Hi không được thoải mái cho lắm.

Ở trường, khi không còn sự che chở của Thẩm Chi, anh ta mới nhận ra cuộc sống khó khăn đến nhường nào.
"Thôi nào, chúng ta cắt bánh đi."
Thẩm Tâm Nguyệt trao cho Cố Tử Hi một ánh mắt, ra hiệu anh ta ngồi xuống cạnh Thẩm Chi, rồi bắt đầu khuyến khích mọi người cắt bánh và thổi nến.
Cố Tử Hi bỗng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chi, cô ngước mắt nhìn anh ta, vẻ mặt có chút thú vị.
"Uống nước không?"
Cố Tử Hi cố nén sự chán ghét của mình, hỏi Thẩm Chi.
"Uống chứ."
Thẩm Chi dựa người ra sau, từ tốn nhìn anh ta.
Nếu có thể, Cố Tử Hi thà chết còn hơn phải tìm Thẩm Chi lần nữa.
Nhưng bây giờ anh ta gần như đường cùng rồi.
Những người đòi nợ ngày càng thúc ép gay gắt hơn...
Tìm đến Thẩm Chi là lối thoát cuối cùng của anh ta.

Sau khi cắt bánh xong, có người đề xuất chơi trò chơi xúc xắc, chia thành từng cặp đôi.
"Tâm Nguyệt, chúng ta một cặp nhé.

Còn Thẩm Chi, cô cũng chơi đi."
Giọng điệu nói như ra lệnh, đầy khinh thường.
Người nói là Lưu Tinh, một kẻ luôn bám theo Thẩm Tâm Nguyệt, và chẳng ưa gì Thẩm Chi.

Anh ta đề xuất chơi xúc xắc là để làm Thẩm Chi bẽ mặt.
"Vậy để Tiểu Chi ghép cặp với Cố Tử Hi đi."
Thẩm Tâm Nguyệt nói.
Thẩm Chi không từ chối.
Cố Tử Hi đương nhiên cũng không từ chối.
"Chơi thế này thôi thì nhạt lắm.

Thế này đi, ai thua thì uống rượu, được không?"
"Được thôi, nhưng tôi không biết uống rượu." Thẩm Chi đáp.
"Để tôi uống thay cho cô."
Cố Tử Hi vội vàng nói.
Thẩm Chi nhìn thấy anh ta sốt sắng muốn lấy lòng mình, bỗng nhiên bật cười, "Được thôi."
Đúng là phong thủy xoay vần.

Ngày trước, chính cô cũng từng lấy lòng Cố Tử Hi như vậy.
Cố Tử Hi cảm thấy căng thẳng và xấu hổ khi bị Thẩm Chi nhìn chằm chằm như vậy, liền quay mặt đi.
Trò chơi bắt đầu.
Mọi người đều kéo đến xem cho vui.
Lưu Tinh cầm chiếc cốc, lắc loạn xạ một hồi rồi nhìn Thẩm Chi đầy thách thức, "Cô đoán lớn hay nhỏ?"
"Lớn."
Thẩm Chi chậm rãi trả lời.
Trong mắt Lưu Tinh lóe lên một tia khinh miệt và đắc ý, sau đó anh ta mở cốc ra.
"Một, hai, ba, nhỏ!"
"Xin lỗi, tôi thua rồi."
Thẩm Chi nhìn sang Cố Tử Hi bên cạnh, không có biểu cảm gì đặc biệt mà nói.
Cố Tử Hi bối rối nói không sao, sau đó miễn cưỡng cầm ly rượu lên, uống cạn một ly.
Vòng thứ hai bắt đầu, Thẩm Chi lắc xúc xắc.
Lưu Tinh nhắm mắt nghe, đợi cô dừng lại, liền lập tức nói, "Nhỏ!"
Mở cốc ra, quả nhiên là nhỏ.
Cố Tử Hi đành phải uống thêm một ly nữa.
Vòng thứ ba, Lưu Tinh lắc xúc xắc.
Dưới ánh mắt như thiêu đốt của Cố Tử Hi, Thẩm Chi chậm rãi nói, "Nhỏ."
Mở cốc ra, kết quả là năm, năm, sáu.
Lớn.
Sắc mặt Cố Tử Hi tối sầm lại.
"Hahaha! Cô thua rồi, tiếp tục uống đi!"
Cố Tử Hi chỉ có thể nghiến răng, uống thêm một ly nữa.
Liên tiếp hơn mười vòng, Thẩm Chi đều thua.
Cố Tử Hi uống đến mức dạ dày đau không chịu nổi.
"...!Vẫn là lớn."
"Đợi đã!"
Khi Thẩm Chi vừa thốt ra chữ "vẫn là lớn", Cố Tử Hi lập tức giật mình, vội vã kéo tay cô, "Chúng tôi chọn nhỏ!"
Thẩm Chi thật sự là người có vận may tệ nhất mà Cố Tử Hi từng gặp.


Trò đoán lớn hay nhỏ, xác suất thắng 50-50, vậy mà cô lại có thể thua liên tục.
Thẩm Chi chỉ nhướng mày, không nói gì thêm.
Ở phía đối diện, Lưu Tinh nở nụ cười quỷ quyệt.
Khi mở cốc ra, quả nhiên là lớn.
Nhìn ba con số sáu, Cố Tử Hi suýt chút nữa trợn trừng mắt.
Anh ta hối hận đến xanh cả ruột.
Cảm giác bỏng rát trong dạ dày khiến anh ta muốn nôn mửa, Cố Tử Hi khó chịu đến nỗi không thể uống thêm một ly nào nữa.
"Thẩm Chi, cô uống một ly đi..."
Trán anh ta lấm tấm mồ hôi, cố gắng chịu đựng cơn đau và nói với giọng yếu ớt.
"Từ đầu tôi đã nói là tôi không uống rượu mà." Thẩm Chi điềm nhiên nhìn anh ta.
Bất đắc dĩ, Cố Tử Hi chỉ có thể cầm ly lên, uống hết một ly rượu đầy.
"Ọe—"
Vừa uống xong, anh ta không nhịn được nữa và nôn ra ngay tại chỗ.
"Ôi trời, ghê quá!"
"Mẹ kiếp, mày có kinh tởm không, muốn nôn thì đi chỗ khác nôn chứ!"
Cố Tử Hi mặt tái mét, ôm bụng và nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Đừng để ý đến anh ta, chúng ta tiếp tục chơi." Lưu Tinh lắc xúc xắc, anh ta vẫn chưa chơi đủ.
Anh ta rất tự hào về kỹ năng này, mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng đối phó với Thẩm Chi thì chẳng có gì dễ dàng hơn.
Hiếm khi có cơ hội thể hiện trước mặt Thẩm Tâm Nguyệt, anh ta tất nhiên muốn nắm bắt cơ hội này.
Thẩm Chi lên tiếng, "Hai người các anh, còn tôi chỉ có một mình, không công bằng chút nào."
"Thế cô muốn thế nào?"
"Các anh chọn một người, chơi với tôi.

Đoán lớn nhỏ quá nhàm chán, chúng ta thi xem ai có số lớn hơn, ai lớn hơn thì thắng."
Lưu Tinh cười sặc sụa trước đề xuất của Thẩm Chi.

Đoán lớn nhỏ mà cô còn thua liên tục, giờ lại muốn chơi đoán số lớn nhỏ.
"Được thôi, tôi chơi với cô.

Nhưng nếu đã thay đổi cách chơi, thì hình phạt cũng phải đổi.

Ai thua sẽ phải cởi đồ, cho đến khi cởi hết, thế nào?"
Lời của Lưu Tinh vừa dứt, cả phòng nhao nhao hưởng ứng.
Trong mắt họ, Thẩm Chi chắc chắn sẽ thua, vì từ nãy đến giờ họ đã nhìn thấy rõ, cô thua liên tục khi chơi đoán lớn nhỏ.
Nhưng Thẩm Chi dường như không nhận ra điều đó, cô liền đồng ý ngay.
"Được thôi.


Nhưng anh là con trai, cởi đồ thì có gì vui, đổi thành con gái đi.

Thẩm Tâm Nguyệt, chị có dám không?"
Nói xong, Thẩm Chi ngẩng đầu lên, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Thẩm Tâm Nguyệt đang ngồi bên cạnh Lưu Tinh.
Ánh đèn trong phòng khá tối, nửa gương mặt của Thẩm Chi ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt cô là sáng rực.
Cô dường như đang mỉm cười.
Một dự cảm không lành bỗng trỗi dậy trong lòng Thẩm Tâm Nguyệt.
Nhưng Lưu Tinh đã không thể chờ đợi thêm mà lập tức thay cô ta trả lời, "Được thôi, không vấn đề gì! Nhưng đã nói rồi, ai thua thì đừng có lật lọng, cả phòng này đều đang nhìn đấy."
Lưu Tinh đã nói như vậy, Thẩm Tâm Nguyệt không còn cách nào khác, đành im lặng đồng ý.
Hơn nữa, mọi người đều đã thấy Thẩm Chi chơi tệ như thế nào, cô chỉ có thể thua mà thôi.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Lưu Tinh và Thẩm Chi đều cầm lấy cốc xúc xắc.
Cả hai gần như bắt đầu lắc cùng lúc, rồi đồng thời dừng lại.
"Cô chắc chắn sẽ thua."
Lưu Tinh cười lạnh, mở cốc ra.
Bốn số năm, một số sáu!
Giữa ánh mắt thích thú của mọi người, Thẩm Chi mở cốc của mình ra.
Ba số ba, hai số bốn.
Thua thảm hại!
"Hahaha, cô thua rồi, mau cởi đồ đi!"
Mọi người phấn khích hô lên, chỉ chờ xem Thẩm Chi bẽ mặt.
Thẩm Chi hờ hững cởi chiếc áo khoác ngoài ra, rồi nhìn Lưu Tinh với một nụ cười đầy ẩn ý.
Có chút gian tà.
Ánh mắt ấy khiến Lưu Tinh giật mình.
"Vừa hay tôi thấy hơi nóng."
"Bây giờ, trò chơi mới chính thức bắt đầu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui