Ngày hôm sau, trước khi tan học, Thẩm Tâm Nguyệt nhắn tin cho Thẩm Chi, bảo cô ra gặp ở cổng trường.
Khi Thẩm Chi đến nơi, Thẩm Tâm Nguyệt và nhóm bạn đã có mặt ở đó.
Một đám đông vây quanh, hầu hết là bạn cùng lớp của Thẩm Tâm Nguyệt, và một số bạn thân từ các lớp khác.
Trong số đó cũng có một người từ lớp 20, đó là Tôn Mai – người trước đây thường hay lên tiếng giúp Trần Di.
Giờ Trần Di không còn ở đây nữa, Tôn Mai lập tức chuyển sang bám víu Thẩm Tâm Nguyệt.
"Tiểu Chi!"
Thẩm Tâm Nguyệt nhìn thấy Thẩm Chi, liền vẫy tay chào cô.
Thẩm Chi thật sự phải bái phục Thẩm Tâm Nguyệt.
Lần trước hai người căng thẳng đến thế, vậy mà cô ta vẫn có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Tâm Nguyệt, sao cậu lại mời cô ta đến đây chứ!"
"Đúng vậy, xui xẻo quá!"
Mấy người bạn thân của Thẩm Tâm Nguyệt vừa nhìn thấy Thẩm Chi đã nhăn mặt.
Họ không hề che giấu sự ghét bỏ dành cho Thẩm Chi.
"Đã đến rồi, thôi nào, mọi người đừng nói nữa."
Câu nói ấy khiến Thẩm Chi như thể đang là người tự mình lẽo đẽo đến đây.
"Cậu đúng là tốt bụng quá.
Cậu đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng phải biết rằng, có những người vốn dĩ là xấu từ trong bản chất, dù cậu đối xử tốt thế nào, họ cũng sẽ quay lại cắn cậu thôi!"
"Chúng ta mau bắt xe đi thôi, giờ này không dễ bắt xe đâu."
"Không cần bắt xe đâu."
Thẩm Tâm Nguyệt cười nói, "Sẽ có xe riêng đến đón chúng ta."
"Còn có xe riêng nữa sao!"
Mọi người trầm trồ ngạc nhiên.
Khoảng năm phút sau, tám chiếc xe sang trọng dừng lại ngay ngắn trước cổng.
"Mọi người mau lên xe đi."
Nghe thấy lời Thẩm Tâm Nguyệt, mọi người càng ngạc nhiên đến há hốc mồm.
"Không phải đây chính là những chiếc xe đến đón chúng ta đấy chứ!"
"A a a, Tâm Nguyệt cậu thật quá sang chảnh rồi!"
"Trời ơi, Porsche 911, tôi chỉ mới thấy trên TV thôi!"
"Còn có cả Maserati nữa! Một chiếc xe như vậy phải đến vài tỷ đấy!"
"Không có gì đâu."
Thẩm Tâm Nguyệt mỉm cười nói, "Đây không phải là xe của mình đâu, là bạn mình biết mình tổ chức tiệc sinh nhật, nên đặc biệt cho người đến đón."
"Bạn gì chứ? Là bạn trai của cậu đúng không?"
"Đừng nói bậy."
Gương mặt Thẩm Tâm Nguyệt ửng hồng, "Chỉ là bạn bình thường thôi."
Mọi người hiểu ý, bắt đầu trêu ghẹo.
Những chiếc xe sang này đều là của Hứa Thiên Hữu.
Dạo gần đây, anh ta thường xuyên tìm đến Thẩm Tâm Nguyệt, mối quan hệ của hai người tuy chưa đến mức sâu đậm, nhưng cũng đã rất gần rồi.
"Hừ."
Bỗng nhiên Tôn Mai cười nhạt, "Tâm Nguyệt, cậu là người khiêm tốn nhất.
Nhìn cảnh tượng này lại khiến mình nhớ đến vị hôn phu của Thẩm Chi hôm đó ở nhà hát lớn."
"Cái gì, Thẩm Chi cũng có vị hôn phu sao?"
"Đúng vậy." Tôn Mai mỉa mai nói, "Anh ta lái một chiếc xe xám xịt, chẳng biết là nhãn hiệu rác rưởi nào, cùng lắm chỉ vài trăm triệu."
Cô ta càng nói càng hăng, "Trang phục thì nghèo mạt, chẳng biết là hàng rẻ tiền gì.
Lần đầu tiên gặp mặt, cậu biết anh ta tặng gì không? Một túi đồ ăn vặt không rõ nguồn gốc! Vậy mà cũng dám mang đến tặng!"
Nghe Tôn Mai miêu tả, mọi người đều có chút kinh ngạc.
Điều kiện gia đình của Thẩm Chi trong nhóm bạn này được xem là khá tốt, sao lại tìm một người bạn trai như thế?
Nhưng không thể phủ nhận, điều đó lại khiến họ cảm thấy hả hê, thỏa mãn lòng tự tôn của mình.
"Thẩm Chi, sao cậu lại tìm một người bạn trai như thế chứ? Dù gì cũng phải tìm một người có thể xuất hiện trước công chúng chứ."
"Ha ha ha, lần đầu tiên gặp mặt mà tặng đồ ăn vặt, thật quá keo kiệt, buồn cười chết mất."
"Thẩm Chi tai tiếng khắp nơi, ai trong giới xứng đáng với cô ta? Cô ta đành phải tìm một tên nghèo kiết xác thôi."
Thẩm Tâm Nguyệt không nói gì, nhưng trong lòng có chút nghi ngờ.
Chẳng phải vị hôn phu của Thẩm Chi là Hoắc Cẩn Ngôn sao? Người đàn ông quyền lực nhất Giang Thành.
Cô ta đoán có lẽ Tôn Mai đã hiểu lầm gì đó, nhưng đương nhiên cô ta cũng không định lên tiếng bênh vực Thẩm Chi.
Thẩm Chi nhìn Tôn Mai, mỉm cười nhẹ, "Lần đầu gặp mặt, cô muốn anh ấy tặng gì? Biệt thự? Xe sang?"
Cô dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp, "Nhưng đó lại là mức giá khác."
Mọi người ở đây đều không ngốc, nghe xong đều hiểu ý nghĩa phía sau lời nói của Thẩm Chi.
Sắc mặt Tôn Mai lập tức thay đổi, hét lên giận dữ, "Thẩm Chi, cô nói linh tinh gì vậy!"
"Sao thế, nói trúng tim đen nên tức giận à?"
"Cô!"
"Thẩm Chi, cô còn biết xấu hổ không? Cô vẫn là học sinh mà nói ra mấy lời ghê tởm như vậy.
Cô đến dự tiệc sinh nhật, hay đến để làm bọn tôi ghê tởm thế này!"
"Xem ra mọi người không hoan nghênh tôi lắm, vậy tôi đi đây."
Thẩm Chi nhún vai, nói xong liền định rời đi, nhưng Thẩm Tâm Nguyệt lập tức kéo cô lại.
"Được rồi, được rồi, hôm nay là sinh nhật mình, mọi người nể mặt mình một chút, đừng cãi nhau nữa.
Mau lên xe đi."
Thẩm Chi biết Thẩm Tâm Nguyệt sẽ không để cô đi dễ dàng, vừa nhìn thấy những chiếc xe này, Thẩm Chi đã hiểu ra.
Có lẽ Thẩm Tâm Nguyệt đã bám lấy một kẻ lắm tiền nào đó, lần này cô ta đến là để khoe khoang.
Làm sao có thể để Thẩm Chi dễ dàng rời đi chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...