"Tiểu tổ tông, các em đi sớm thế làm gì, đi ăn khuya đã chứ.
"
"Trễ quá rồi, về nhà ngủ thôi.
"
Trễ chỗ nào chứ! Mới hơn chín giờ tối mà!
Địch Dã hoàn toàn không yên tâm khi Thẩm Chi và Hoắc Cẩn Ngôn ở chung với nhau.
Bỏ ngoài tai cảnh cáo của Thẩm Chi, Địch Dã quay đầu nhìn Hoắc Cẩn Ngôn, "Ê, anh có đi không?"
Hoắc Cẩn Ngôn không trả lời, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng một cách thờ ơ.
Họ không để ý đến anh ta, nhưng Địch Dã cũng không thấy lúng túng, trực tiếp mở cửa xe, từ ghế phụ bước xuống rồi mở cửa sau xe của Hoắc Cẩn Ngôn.
Nhưng không mở được.
Hai người trong xe vẫn điềm tĩnh không chút biểu cảm.
"Nếu anh không lên xe, lát nữa fan đuổi tới, tôi sẽ lên trang nhất đó.
"
Địch Dã tỏ vẻ đáng thương, "Tiểu tổ tông, em nỡ lòng sao?"
Ánh mắt Thẩm Chi thoáng qua một chút bất lực.
Cô biết, Địch Dã không yên tâm về mình.
Cô trao cho Hoắc Cẩn Ngôn một ánh mắt, nhận được tín hiệu từ cô, Hoắc Cẩn Ngôn mở cửa ghế sau.
Địch Dã lập tức chui vào, lẩm bẩm, "Cái xe này chật quá, anh không duỗi nổi chân.
Hay là tiểu tổ tông, chúng ta qua xe anh đi.
"
"Nếu chê thì xuống xe, đừng có bám theo.
"
Địch Dã biết tính cách của Thẩm Chi, không nói thêm gì nữa, mà chỉ cười tươi, "Tiểu tổ tông, vừa rồ anhi có làm em mất mặt không?"
"Nhịp thứ chín không theo kịp, bỏ lỡ mất nhịp.
"
Địch Dã bĩu môi, thôi xong, biết ngay tính cách của tiểu tổ tông rồi mà.
Anh ta còn nghĩ mình nhảy cũng ổn mà.
Thẩm Chi thực sự hơi đói, liền tìm bừa một nhà hàng Hoa Quốc.
Từ trên xe, đến lúc vào nhà hàng, Địch Dã luôn mở to mắt quan sát.
Chỉ cần Hoắc Cẩn Ngôn có một hành động vượt quá giới hạn, anh ta sẽ lập tức nhảy ra ngăn cản ngay!
Nhưng từ đầu đến cuối, Hoắc Cẩn Ngôn chỉ nắm tay Thẩm Chi, hơn nữa còn vô cùng chu đáo.
Địch Dã là người có thân phận đặc biệt, sợ bị người khác nhận ra nên Thẩm Chi đã chọn căn phòng trong cùng nhất.
Thẩm Chi gọi món, hầu hết là những món nhạt vị.
Địch Dã nhíu mày.
"Tiểu tổ tông, chẳng phải em rất thích ăn cay sao? Sao lại gọi toàn món nhạt thế này?"
"Vị hôn phu của em không ăn cay.
"
Địch Dã "! ! "
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Thẩm Chi gọi món tôm, Hoắc Cẩn Ngôn liền đeo găng tay vào, giúp cô bóc tôm.
Nhìn cách hai người quen thuộc và thân mật, Địch Dã cảm thấy mình giống như ăn phải một miếng "cẩu lương" to tướng.
Ăn xong, Thẩm Chi đi vào nhà vệ sinh.
Địch Dã cuối cùng cũng tìm được cơ hội để ở riêng với Hoắc Cẩn Ngôn.
Anh ta tiến lại gần Hoắc Cẩn Ngôn, giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ.
"Tôi không biết anh có thân phận gì, cũng không biết tại sao anh lại tìm đến Thẩm Chi, nhưng cô ấy không phải là kiểu người anh có thể tùy tiện chơi đùa.
"
"Nếu anh chỉ định chơi bời, tốt nhất là sớm rời xa cô ấy.
"
Đôi mắt người đàn ông hơi nheo lại, giảm bớt vẻ hoang dã và lơ đễnh trên sân khấu.
Đuôi mắt trầm xuống, trở nên nghiêm túc và nghiêm nghị.
Hoắc Cẩn Ngôn tựa lưng vào ghế, đôi mắt đen trầm mặc nhìn anh ta, giọng nói chậm rãi, bình tĩnh và mạnh mẽ, "Tôi thật lòng với Tiểu Chi.
Nể tình cậu là bạn của Tiểu Chi, lần này tôi không tính toán với cậu, nhưng sẽ không có lần sau đâu.
"
Không hiểu sao, Địch Dã cảm thấy hơi hồi hộp.
Đúng lúc đó, điện thoại của Địch Dã reo lên.
Anh ta liếc nhìn, là anh Vương quản lý.
"Chương trình tạp kỹ 'Cùng nhau chạy nào' à? Tôi! Không! Đi! Anh à, chương trình này phải đi tận châu phi! Anh muốn tôi bị đen sì khi đi đào than à! Tôi không quan tâm, anh tự xử lý đi, tôi! Không! Đi!"
"Cùng nhau chạy nào" là một chương trình tạp kỹ không quá nổi, hơn nữa lại rất quái dị, phải đi đến châu phi.
Đạo diễn của chương trình có mối quan hệ tốt với anh Vương, luôn muốn mời Địch Dã làm khách mời, Địch Dã đã từ chối lịch sự nhiều lần, nhưng đối phương vẫn tiếp tục dây dưa, khiến anh ta rất phiền.
Hoắc Cẩn Ngôn nghe xong, thản nhiên cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho Hoắc Phong, "Khiến Địch Dã nhất định phải tham gia chương trình 'Cùng nhau chạy nào'.
Dùng tiền cũng được, gây áp lực cũng được, cụ thể thì cậu tự nghĩ cách.
"
Hoắc Phong: "?"
Địch Dã là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...