Trọng Sinh Ngược Cặn Bã Hoắc Phu Nhân Vừa Đẹp Vừa Ngầu
“Các cậu đứng đây làm gì vậy?”
Thẩm Chi ngạc nhiên khi thấy mọi người đứng túm lại một chỗ.
“Chị Thẩm, người này là ai thế?” Chu Diệp nhìn thẳng vào Hoắc Cẩn Ngôn, nhướng mày tò mò hỏi.
Họ đã thấy rất rõ, Thẩm Chi và người đàn ông này vô cùng thân thiết.
“Anh ấy là vị hôn phu của tôi.
” Thẩm Chi trả lời thản nhiên.
“Vị hôn phu!”
Cả nhóm của Chu Diệp trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Chị Thẩm, chị mới bao nhiêu tuổi mà đã có vị hôn phu rồi?”
“Tôi đã trưởng thành rồi.
”
Thẩm Chi điềm tĩnh trả lời, rồi giới thiệu Hoắc Cẩn Ngôn với Chu Diệp và Lâm Vãn Vãn, tất nhiên bỏ qua nhóm người của Trần Di.
“Chào các bạn, tôi là Hoắc Cẩn Ngôn, vị hôn phu của Tiểu Chi.
Tôi nghe Tiểu Chi nhắc đến các bạn nhiều lần rồi.
” Hoắc Cẩn Ngôn mỉm cười thân thiện, mở túi đồ ăn và đưa cho họ, “Cảm ơn các bạn đã giúp đỡ Tiểu Chi ở trường.
Tôi có mang theo một ít đồ ăn vặt và đồ uống, mọi người xem có gì thích thì lấy nhé.
”
Trần Di nhìn thấy Hoắc Cẩn Ngôn thân thiết với Thẩm Chi, trong lòng dấy lên một cảm giác ghen tị.
Nhưng cô ta nhanh chóng kìm nén cảm giác đó xuống.
Ánh mắt cô ta quét qua túi đồ Hoắc Cẩn Ngôn đang cầm, lộ rõ vẻ khinh thường và mỉa mai.
Đẹp trai thì đã sao, chẳng qua chỉ là một gã nghèo kiết xác.
Lần đầu gặp mà tặng đồ ăn vặt, lại còn là loại cô ta chưa từng thấy bao giờ.
Trông dáng vẻ của anh, giống như một sinh viên đại học, có lẽ là dựa dẫm vào tiền của Thẩm Chi mà sống thôi.
Nhà họ Trần của cô ta, giàu có hơn nhà Thẩm Chi nhiều.
“Haha, Thẩm Chi, vừa nãy Chu Diệp nói các cô có vé khu vực trong, còn đang ở chỗ cô nữa, tôi thật muốn xem thử cô có lấy ra được không.
”
Một cô gái lén lút nhìn Hoắc Cẩn Ngôn rồi tiếc nuối rời mắt, quay sang Thẩm Chi cười khẩy nói.
“Việc tôi có vé khu vực trong hay không thì liên quan gì đến các cô.
”
Thẩm Chi không hiểu nổi, chẳng lẽ những người này đang cố tình đưa mặt ra để bị vả à.
“Haha, cô không lấy ra được đúng không!”
Cô gái kia cười to.
Trong mắt họ, Thẩm Chi chắc chắn không có vé.
Từ đầu đến giờ, họ không tin Thẩm Chi có vé khu vực trong.
Họ đứng đây chỉ để chờ xem trò cười của cô.
“Ồ.
”
Thẩm Chi liếc mắt nhìn, thái độ hờ hững, “Tôi thực sự có đấy.
”
Cả nhóm lớp 20 trừng mắt nhìn Thẩm Chi từ từ lấy ra một chồng gì đó từ túi.
Nhìn kỹ hơn, sắc mặt họ lập tức thay đổi.
Đúng là vé khu vực trong!
Hơn nữa có đến cả chục vé!
Chuyện này sao có thể!
Trần Di trố mắt, không tin vào những gì mình đang thấy.
Cô ta nhìn chằm chằm vào chồng vé trong tay Thẩm Chi.
“Trời ơi…”
Một người không kiềm chế được, đưa tay định chạm vào chồng vé trong tay Thẩm Chi.
Chu Diệp lập tức nói: “Rút ngay cái tay bẩn thỉu của cô ra, làm hỏng rồi thì cô đền nổi không?”
Người kia đành rút tay về một cách bẽ bàng.
“Có gì ghê gớm đâu, chẳng qua cũng chỉ là vài tấm vé khu vực trong! ” Họ cố nhịn sự ghen tị và bão tố trong lòng, cố nói với giọng chua chát, “Dù sao cũng phải xếp hàng chờ, Trần Di là con gái ruột của ban tổ chức, cô ấy có thể đưa chúng tôi đi gặp Địch Dã ký tên và chụp ảnh nữa cơ…”
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc vest, đeo thẻ nhân viên vội vã bước ra.
Anh ta nhìn quanh một lượt, sau đó khóa ánh mắt vào nhóm người của Trần Di và nhanh chóng đi về phía họ, vẻ mặt có chút kích động.
“Anh Vương! Anh Vương!”
Nhìn thấy người đến, đám fan xếp hàng lập tức hét lên đầy phấn khích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...