Trọng Sinh Ngược Cặn Bã Hoắc Phu Nhân Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Hoắc Cẩn Ngôn gửi tin nhắn đến.
Hoắc Cẩn Ngôn: “Thứ bảy này, đi chơi ở Vân Trung Hoa Đô không?”
Thẩm Chi luôn nói muốn đi, nhưng lại không có thời gian.
Cô đáp lại với vẻ nuối tiếc: “Không được rồi, thứ bảy em có việc, em phải đi nghe hòa nhạc.
”
“Đi cùng bạn học à?”
“Ừ.
”
“Hẹn trước rồi à?”
“Ừm.
”
Qua màn hình, Thẩm Chi có thể tưởng tượng được Hoắc Cẩn Ngôn sẽ thất vọng thế nào.
Cô có chút không đành lòng, chàng trai này thật sự quá thiếu cảm giác an toàn.
Chỉ cần một chút lạnh nhạt cũng khiến anh cảm thấy cô muốn rời bỏ anh.
Thẩm Chi suy nghĩ một lúc, quyết định thử đề nghị: “Hay là anh đi cùng em nhé?”
Biết rằng buổi hòa nhạc sẽ rất ồn ào, cô nghĩ Hoắc Cẩn Ngôn có lẽ sẽ không thích.
“Nếu anh không muốn thì không cần đi đâu, khi nào có thời gian chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau.
”
Cô sợ Hoắc Cẩn Ngôn sẽ thấy khó xử khi từ chối, nên chưa kịp đợi anh trả lời đã gửi thêm một tin nhắn nữa.
“Anh sẽ đi, sáng thứ bảy anh đến nhà đón em.
”
“Được.
”
!
Vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc.
Thẩm Chi đã chuẩn bị xong từ lâu, nhưng Hoắc Cẩn Ngôn vẫn chưa đến.
Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, vì Hoắc Cẩn Ngôn chưa bao giờ là người đến muộn.
“Hoắc Cẩn Ngôn, anh chuẩn bị xong chưa?”
Cô nằm trên giường và nhắn tin cho anh.
Ở phía bên kia.
Hoắc Phong và Hoắc Vũ đang toát mồ hôi nhìn Hoắc Cẩn Ngôn thử hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác.
Anh đã thay hơn chục bộ quần áo, từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa tìm được bộ nào ưng ý.
“Chủ nhân, thời gian không còn nhiều nữa, kéo dài thêm nữa, cô Thẩm chắc sẽ chờ sốt ruột lắm.
”
Hoắc Phong nhắc nhở.
Nghe vậy, Hoắc Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ.
Đúng là không còn thời gian nữa rồi.
Anh giơ hai bộ quần áo lên, hỏi Hoắc Phong và Hoắc Vũ.
“Bộ nào đẹp hơn?”
“Bộ bên trái ạ.
”
“Tôi cũng thấy bộ bên trái đẹp hơn.
”
Cả hai cùng đáp.
Hoắc Cẩn Ngôn lại so sánh hai bộ đồ, cau mày nói: “Thật à? Tôi thấy bộ bên phải trẻ trung hơn.
”
Dù sao anh cũng lớn hơn Thẩm Chi nhiều tuổi, không thể mặc đồ quá chững chạc được.
Hoắc Phong và Hoắc Vũ: “…”
Khi Thẩm Chi gần như đã ngủ quên vì chờ đợi, Hoắc Cẩn Ngôn cuối cùng cũng đến.
Cô chạy nhanh xuống và nhìn thấy anh đứng cạnh xe.
Hôm nay, Hoắc Cẩn Ngôn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean, mái tóc ngắn rũ xuống, có chút lộn xộn nhưng không hề lôi thôi, mà ngược lại trông đầy hoang dã.
Những tia sáng len lỏi qua tán cây chiếu lên khuôn mặt điển trai của anh, tạo nên một vẻ đẹp vừa mềm mại, vừa ấm áp, giảm đi sự xa cách và cao ngạo thường ngày.
Cả người trông trẻ ra mấy tuổi.
Hoắc Cẩn Ngôn nhìn thấy cô, trong đôi mắt đẹp của anh lập tức lộ ra một nụ cười.
Thẩm Chi bước nhanh đến, không hề che giấu vẻ ngạc nhiên trong mắt: “Hoắc Cẩn Ngôn, hôm nay anh trông khác quá!”
“Sao vậy?” Hoắc Cẩn Ngôn hỏi một cách thoải mái, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Anh mặc thế này có kỳ lạ lắm không?
“Trông rất đẹp! Còn có chút hơi hướng đời thường hơn ấy!” Thẩm Chi bật cười.
Hoắc Cẩn Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi mở cửa ghế phụ cho cô.
Vì hôm nay sẽ gặp bạn của Thẩm Chi nên anh cố tình không phô trương, chỉ lái một chiếc xe bình thường, kín đáo.
“Hôm nay Hoắc Phong và Hoắc Vũ không đi cùng à?”
Thẩm Chi ngồi vào ghế phụ, hỏi khi thấy anh thắt dây an toàn cho cô.
“Ừ, anh sắp xếp cho họ làm việc khác rồi.
Hôm nay chỉ có hai chúng ta.
”
Hoắc Cẩn Ngôn nói.
“Phía sau có đồ ăn vặt, nếu đói thì lấy mà ăn.
”
“Dạ!”
Thẩm Chi quay đầu ra phía sau, kéo một túi đồ ăn vặt lớn lên để vào lòng.
Toàn là những món cô thích ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...