Trọng Sinh Ngược Cặn Bã Hoắc Phu Nhân Vừa Đẹp Vừa Ngầu


“Cho cậu đấy.”
Thẩm Chi đặt cả chồng vé vào tay Chu Diệp.
“Đây là gì?”
Chu Diệp nhận lấy, tò mò nhìn thoáng qua, sau đó đôi mắt anh ta lập tức trợn tròn!
“Ôi trời ——”
“Im lặng, giữ yên tĩnh.”
Thẩm Chi liếc nhìn Chu Diệp, cảnh cáo không được làm ồn.
Chu Diệp mất một lúc mới tiêu hóa được chuyện này.
Anh ta cầm chặt chồng vé, tay run rẩy.
Nhiều vé vào khu vực trong buổi hòa nhạc của Địch Dã đến thế này!
Hơn nữa đều là những vị trí tốt nhất!
“Chị Thẩm, chị lấy đâu ra thế này?”
Anh ta hạ thấp giọng, háo hức hỏi Thẩm Chi, không thể che giấu sự phấn khích trong lòng.

“Bạn tặng thôi.”
Thẩm Chi nói hờ hững: “Tôi đã giữ phần của mình rồi, còn chín vé, cậu tự chia cho mọi người.”
Nhóm bạn thân của Chu Diệp có tám người, đúng tám vé.
Lâm Vãn Vãn nhận thêm một vé nữa, vừa khít.
Thẩm Chi đã lấy đủ vé cho từng người một.
“Sau giờ học tôi sẽ chia cho họ.”
Chu Diệp phấn khích nói, nhìn vẻ điềm tĩnh của Thẩm Chi mà càng thêm khâm phục.
Chị Thẩm thật đẳng cấp.
Lấy được nhiều vé vào khu vực bên trong thế mà không hề chớp mắt.
Nhìn lại Trần Di, chỉ vì cho lớp 20 giả làm nhân viên vào buổi hòa nhạc mà khoe khoang mãi không thôi.
Chu Diệp bắt đầu mong chờ phản ứng của Trần Di khi thấy bọn họ ở buổi hòa nhạc.
Thẩm Chi nằm trên bàn gửi tin nhắn cho Địch Dã.
“Anh định hợp tác với công ty truyền thông Trần Thị à?”
“?”
Địch Dã đáp lại bằng một dấu chấm hỏi, sau một lúc mới nhắn tiếp.
“Anh vừa đi kiểm tra, công ty truyền thông Trần Thị ấy hả, đúng là có đề nghị hợp tác với anh, nhưng đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên rồi.

Nếu em không nói, anh còn chẳng biết đó là công ty quèn nào nữa.”
Địch Dã: “Sao, em quen à?”
Thẩm Chi: “Có thù.”
Địch Dã: “Hiểu rồi.”
Thẩm Chi: “Ừ.”
...
Nhà họ Thẩm.
Thẩm Chi nằm dài trên ghế sofa ăn khoai tây chiên, cô lơ đễnh hỏi Thẩm Mộ Bạch đang ngồi bên cạnh.

“Anh, mấy người em giới thiệu cho anh ký hợp đồng chưa?”
Thẩm Mộ Bạch hạ tờ báo xuống một chút, để lộ khuôn mặt điển trai, trong giọng nói pha chút buồn cười và bất đắc dĩ.
“Hầu hết là xong rồi, chỉ còn một người.

Khi người của anh đến tìm anh ta, anh ta đang cho heo ăn.

Anh ta nói muốn nuôi heo, không có thời gian làm nghệ sĩ.”
“Cuối cùng anh phải hứa mở cho anh ta một trang trại chăn nuôi ở thành phố, để anh ta tiếp tục nuôi heo, thì anh ta mới miễn cưỡng đồng ý.”
Thẩm Chi cười muốn chết.
“Tiểu Chi, em làm sao lại quen được toàn những người...!kỳ lạ thế này.”
Thẩm Mộ Bạch cười khổ, mấy người mà em gái giới thiệu đúng là chỉ có thể dùng từ kỳ lạ để miêu tả.
Người thì nuôi heo, người thì lên núi đốn củi, còn có người ở nhà chăm con...
Ngoại hình cũng bình thường, không có gì nổi bật, thật không giống như những người có thể nổi tiếng.
“Anh cứ tin em đi, không quá hai năm, họ sẽ khiến anh phải ngạc nhiên đấy!”
“Được rồi, anh tin em.”
Dù không nổi tiếng cũng chẳng sao, coi như chiều lòng Tiểu Chi.
“À, anh này, Địch Dã chẳng phải đã đến Giang Thành sao? Nghe nói đang tìm đối tác, sao anh không thử xem?”

“Tin tức của em nhanh nhạy thật.” Thẩm Mộ Bạch mỉm cười yêu chiều: “Tuy anh có chút ảnh hưởng trong giới giải trí, nhưng công ty của anh mới thành lập, nền tảng vẫn còn yếu.

Những công ty lớn muốn hợp tác với Địch Dã nhiều vô kể, cậu ấy sẽ không chọn anh đâu.

Ngay cả công ty giải trí lâu đời như Trần Thị cũng bị loại.”
“Công ty giải trí Trần Thị chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.”
Thẩm Chi nhún vai, dù kiếp trước cô chỉ mải mê với Cố Tử Hi mà không quan tâm đến những chuyện này, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng.
Công ty giải trí Trần Thị dường như chỉ một năm sau sẽ xảy ra biến cố lớn và phá sản.
Tất cả tài sản sẽ bị niêm phong.
Hình như là vì tội tham ô.
“Gì cơ?”
Thẩm Mộ Bạch tò mò, không hiểu sao Thẩm Chi lại nói vậy.
Thẩm Chi chỉ cười, không nói thêm gì về chuyện đó, mà chuyển đề tài sang Địch Dã: “Anh à, cứ thử xem đi, biết đâu Địch Dã lại chọn anh thì sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui