"Em gái nhỏ, chào em! Em xinh quá!" Hứa Hoài Thư cười đùa, đôi mắt đào hoa cong lên, khiến người khác có cảm giác anh ta thật không đứng đắn.
"Chào anh."
Thẩm Chi gật đầu.
Nghe giọng nói của cô, Hứa Hoài Thư khẽ nhíu mày.
Giọng nói này...!sao lại giống với giọng của con nhỏ xấu xí kia quá vậy?
Nhưng chỉ một giây sau, anh ta đã nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó.
Con nhỏ xấu xí đó làm sao so sánh được với cô gái xinh đẹp trước mặt?
Da trắng như ngọc, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào vừa chớm nở.
Anh ta đùa cợt với Hoắc Cẩn Ngôn, "Thì ra cậu thích kiểu này à! Cô gái nhỏ này đã đủ mười tám tuổi chưa?"
Hứa Hoài Thư khoác vai Hoắc Cẩn Ngôn, nháy mắt, "Cậu tỉnh ngộ rồi à? Tôi đã nói từ lâu rồi mà, con nhỏ xấu xí đó không xứng với cậu! Giờ nhìn xem, trai xinh gái đẹp thế này mới thật xứng đôi."
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Cẩn Ngôn bắn về phía Hứa Hoài Thư, nhưng anh ta chẳng mảy may bận tâm, chỉ tựa người vào ghế với vẻ lãng tử.
"Xấu xí?" Khóe miệng Thẩm Chi giật giật, cô thừa nhận, lúc đó cô đúng là rất xấu.
"Em gái nhỏ, đừng nghĩ nhiều nhé.
Cái con nhỏ xấu xí đó không bằng nổi một ngón tay của em đâu." Hứa Hoài Thư cười nói, "Em xinh như thế này, nếu Hoắc tổng nhà anh không nhanh chân, anh đã muốn theo đuổi em rồi—"
Chưa kịp nói hết câu, miệng anh ta đã bị nhét đầy tôm.
Hoắc Cẩn Ngôn nhét con tôm đã bóc vỏ vào miệng Hứa Hoài Thư, ánh mắt cảnh cáo.
Hứa Hoài Thư không để ý, nhai con tôm rồi vẫn cười hề hề nói với Thẩm Chi, "Đúng rồi, em gái nhỏ, em tên gì?"
Thẩm Chi hít một hơi, ngồi thẳng dậy, trước ánh mắt của Hứa Hoài Thư, cô khẽ nhếch môi, nở nụ cười ngọt ngào.
"Tôi tên là...!Thẩm...!Chi."
"Ồ, em tên là Thẩm...!cái gì?!"
Hứa Hoài Thư bỗng phản ứng lại, suýt nữa thì nghẹn con tôm chưa kịp nuốt xuống.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi, không cam tâm hỏi, "Cô là Thẩm Chi mà tôi biết sao?"
Thẩm Chi cười rạng rỡ, "Chắc là vậy đó."
Hứa Hoài Thư: "..."
Một lúc sau, từ trong cổ họng anh ta bật ra một câu, "Cô đi phẫu thuật thẩm mỹ à?!"
"Anh mới đi phẫu thuật thẩm mỹ, chị đây gọi là nhan sắc trời ban, chỉ là trước đây chưa được toả sáng thôi." Thẩm Chi hừ nhẹ, liếc nhìn anh ta một cái đầy khinh bỉ.
Hứa Hoài Thư đáp lại một cách chân thành, "Với giọng điệu mặt dày này, tôi tin cô đúng là Thẩm Chi rồi."
Thẩm Chi không thèm quan tâm, quay lại ăn con tôm Hoắc Cẩn Ngôn vừa bóc cho cô.
Cô cũng dùng dĩa gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng Hoắc Cẩn Ngôn.
Hai người cứ đút cho nhau như vậy, khiến Hứa Hoài Thư phải nhíu mày thật chặt.
Người phụ nữ này hôm nay uống lộn thuốc rồi sao?
Hay là cô ta đang tính kế gì khác?
Sau bữa ăn, Thẩm Chi đi vào nhà vệ sinh.
Hứa Hoài Thư dựa vào ghế, nhìn Hoắc Cẩn Ngôn, nở nụ cười đểu giả, "Cậu cứ thế này mà tự lừa mình dối người à?"
Hoắc Cẩn Ngôn từ tốn lau khô tay, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái.
"Tôi không ngại." Anh nhẹ nhàng đáp.
Nhưng Hứa Hoài Thư đã thấy trong ánh mắt của anh một tia dịu dàng thoáng qua.
Hoắc Cẩn Ngôn nổi tiếng lạnh lùng, vậy mà lại bị một cô gái nắm chặt trong lòng bàn tay.
Giọng Hứa Hoài Thư mang theo chút giễu cợt, "Thân thể chưa lành hẳn mà cậu đã quên đau rồi à?"
Hoắc Cẩn Ngôn không hài lòng liếc nhìn anh ta.
Hứa Hoài Thư nhún vai, lơ đãng nói, "Cứ tuỳ cậu thôi.
Nhưng nếu chuyện lần trước lặp lại, cho dù cậu có ngăn cản, tôi cũng sẽ không tha cho cô ta."
Mặc dù vẫn cười cợt, nhưng trong mắt anh ta đầy vẻ nghiêm túc.
Lần Hoắc Cẩn Ngôn bị đẩy ngã từ trên lầu, Hứa Hoài Thư đã thực sự có ý định giết người.
Chỉ có điều, Hoắc Cẩn Ngôn một mực bảo vệ người phụ nữ đó.
"Hoài Thư, không được động vào cô ấy."
Hoắc Cẩn Ngôn hiểu bạn thân muốn tốt cho mình, nhưng Thẩm Chi, không ai được phép động vào.
Hứa Hoài Thư hừ nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Hoắc Cẩn Ngôn hỏi, "Cậu không phải đang tìm Ám Dạ sao? Tình hình thế nào rồi?"
Nhắc đến chuyện này, Hứa Hoài Thư thấy phiền phức, "Ám Dạ đã không xuất hiện hơn hai năm rồi, gần đây nghe nói cô ta đã quay trở lại.
Tôi đã liên tục gửi lời mời đến hội 257, nhưng Ám Dạ chưa một lần hồi âm."
Hội 257 là hội kín bí ẩn nhất ở Hoa Quốc.
Trong đó có những nhân vật hàng đầu ở mọi lĩnh vực, những thiên tài kiệt xuất.
Nhiều năm qua, mọi thế lực đều tìm cách điều tra xem ai là người sáng lập hội 257, nhưng vẫn chưa có ai biết được.
Ám Dạ là hacker lợi hại nhất trong hội 257, cũng là hacker giỏi nhất thế giới.
Nhiều thế lực muốn chiêu mộ cô.
Để mời được cô ra tay, mức giá tối thiểu phải là tám con số.
Hứa Hoài Thư cũng nghe nói gần đây Ám Dạ đã xuất hiện trở lại, nên anh ta mới thử liên lạc.
Nhưng đã hơn nửa tháng, thậm chí một cái bóng cũng không thấy.
"Cậu nói xem có buồn cười không? Tôi bỏ ra ba trăm triệu để nghe ngóng xem cô ta đang làm gì, kết quả người ta bảo rằng cô ta đang chuẩn bị thi đại học! Thi đại học! Cậu tin nổi không?"
Đúng lúc đó, Thẩm Chi từ bên ngoài bước vào, vừa lúc nghe thấy những lời này: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...