Trọng Sinh Ngược Cặn Bã Hoắc Phu Nhân Vừa Đẹp Vừa Ngầu


Thẩm Mộ Bạch không muốn đưa Thẩm Chi đến bệnh viện, nên cô quyết định tự mình đi.
Cô thậm chí còn không kịp thay đồ, chỉ khoác vội một chiếc áo khoác, nhân lúc người hầu không để ý mà lén chạy tới bệnh viện.
Mưa vẫn rơi rất lớn, từng hạt mưa đập xuống tạo thành những âm thanh rối loạn, khiến tâm trạng cô càng thêm bất an.
Sau khi xuống xe, Thẩm Chi vội vàng chạy thẳng đến phòng bệnh của Hoắc Cẩn Ngôn.

Càng đến gần phòng bệnh, bước chân cô càng nặng nề, thậm chí cô bắt đầu do dự, không dám bước thêm một bước nào nữa.
Cô không dám…
Không dám đối diện với anh…
Trước phòng bệnh của Hoắc Cẩn Ngôn, có một hàng bảo vệ đứng ngay ngắn, hai người đứng giữa chính là thân tín của anh – Hoắc Phong và Hoắc Vũ.
Khi Thẩm Chi chậm chạp bước đến gần, Hoắc Phong và Hoắc Vũ cũng đã nhìn thấy cô.
"Cô ta còn có mặt mũi để đến đây ư?!" Hoắc Vũ suýt nữa buông lời chửi rủa.
"Đừng để ý đến cô ta."

Ngay cả Hoắc Phong, người vốn có tính tình điềm đạm nhất, lúc này cũng nhíu mày, trong mắt không giấu nổi sự chán ghét đối với Thẩm Chi.
Vì cô, thiếu gia nhà họ đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.

Bác sĩ đã nói, đôi chân của thiếu gia rất có thể sẽ không bao giờ chữa khỏi được!
Họ thực sự không hiểu nổi, thiếu gia nhà họ thích cô ở điểm nào, vừa ngu ngốc vừa ngang ngược!
Thẩm Chi đã bước tới trước mặt họ, thấy họ không nói gì với mình, cô đành mở lời trước: "Hoắc Cẩn Ngôn đang ở trong phòng phải không?"
Hoắc Vũ không thèm để ý đến cô, Hoắc Phong vì nghĩ đến thiếu gia nên gương mặt căng thẳng, gật đầu.
"Tôi muốn gặp anh ấy..." Thẩm Chi biết trước đây mình đã làm quá nhiều điều sai trái, nên nói năng cũng không còn tự tin.
"Hiện tại sức khỏe của thiếu gia rất kém, nếu cô Thẩm còn chút lương tâm thì đừng vào trong mà làm anh ấy kích động thêm."
Mỗi lần Thẩm Chi gặp Hoắc Cẩn Ngôn, cô đều khiến anh tức giận đến mức gần như chết đi sống lại.

Thiếu gia nhà họ thực sự không thể chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Thẩm Chi không phải đến để làm anh tức giận, cô muốn khuyên anh mà!
Đôi chân của Hoắc Cẩn Ngôn, ban đầu vốn có thể chữa trị được, chính vì anh kéo dài quá lâu nên mới dẫn đến tàn phế suốt đời.
Thẩm Chi biết dù có nói gì đi nữa họ cũng sẽ không cho cô vào, vì vậy cô quyết định hét lên.
"Hoắc Cẩn Ngôn!"
"Hoắc Cẩn Ngôn!"
"Hoắc Cẩn Ngôn!"
Từng tiếng gọi của Thẩm Chi vang lên đến mức giọng cô khản đặc, nhưng cửa phòng bệnh vẫn không mở ra.
Cô vừa mới tỉnh lại sau khi bị dầm mưa, cơ thể vẫn còn rất yếu.


Sau khi hét được vài phút, khuôn mặt cô đỏ bừng vì hụt hơi, và bắt đầu ho khan không ngừng.
"Cô Thẩm, cô về đi thôi."
Hoắc Phong không phải vì thương cô, mà là thương thiếu gia nhà mình.

Theo anh ta, với tính cách của thiếu gia, chắc hẳn bây giờ lòng anh đang rất đau đớn.
Thẩm Chi biết rằng nếu tiếp tục ở lại đây cũng vô ích, cô nhìn phòng bệnh một cách không cam tâm, rồi xoay người rời đi.
Bên trong phòng bệnh, Hoắc Cẩn Ngôn mặc bộ đồ bệnh nhân, ngồi trên giường, đôi mắt cụp xuống, tay đặt trên đầu gối, toàn thân bao phủ bởi một sự u ám không thể tan biến.
Bên ngoài, tiếng gọi của Thẩm Chi dần biến mất.

Anh biết, cuối cùng cô cũng từ bỏ và đã rời đi.
Anh muốn gặp cô, nhưng lại không dám gặp.
Anh tự biết thân biết phận, cho dù anh có chết ở đây, Thẩm Chi chắc cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
Cô đến đây…
Chắc chắn là vì muốn hủy hôn.
Hoắc Cẩn Ngôn cười cay đắng, nhưng đúng lúc này, anh nghe thấy bên ngoài cửa sổ có những tiếng động xào xạc, cùng với tiếng hét nhỏ yếu của một thiếu nữ.

Dường như là giọng của Thẩm Chi.
Hoắc Cẩn Ngôn nghĩ rằng mình chắc chắn đang nghe nhầm, nhưng vẫn không yên lòng.

Anh muốn ra ngoài xem thử, nhưng không thể tự mình di chuyển.
"Hoắc Phong!"
Anh gọi một tiếng, Hoắc Phong và Hoắc Vũ lập tức bước vào.
"Ra ngoài xem thử đi."
Hoắc Phong hơi nghi ngờ, nhưng không nói gì thêm, bước nhanh ra ngoài cửa sổ.
Rồi…
Anh ta đối diện với ánh mắt của cô gái đang lén lút trèo qua cửa sổ.
"…Cô Thẩm?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui