Có được sự thừa nhận của gia chủ, quyền gia chủ, tháp thời gian Thời gia, vị trí thiếu chủ của Thời Phong không cần phải nghi ngờ nữa, ánh mắt mọi người nhìn Thời Dực và Đàn Thành đều có chút quái dị.
Chuyện đến nước này, Đàn Thành hiểu đã mất thế cục, mà Thời Dực thấy thế, phản ứng còn nhanh hơn Đàn Thành, cậu ta lập tức thao túng một trưởng lão chỉ vào Thời Liên quát lớn: “Gia chủ sớm đã bệnh nhiều ngày, lúc này đang ở trong Thời gia tu dưỡng, do chìm vào ngủ say, ngay cả đại hôn Thời Ân cũng không thể tham gia, sao còn có thể hiện thân giúp đỡ Thời Ân vào lúc này, đồ tặc nhân ông, tất nhiên là giả mạo!”
Cậu ta vừa dứt lời, những ngự linh sư bị cậu ta thao túng thi nhau điều động linh lực, liều hết mọi thứ tấn công họ. Đàn Thành thấy thế, hiểu chỉ sợ còn không động thủ, hôm nay thậm chí ngay cả rời khỏi đây cũng khó, dù sao đối phương có hai ngự linh sư hắc cấp mà! Vừa lệnh thủ hạ giao chiến với họ, Đàn Thành vừa khởi động trận pháp xung quanh. Trước hôm nay cả quảng trường này đã bị ông ta bố trí kín kẽ, chỉ cần ông ta nghĩ sơ tới lập tức khởi động ngay, tuy không chống được ngự linh sư cao cấp, nhưng vẫn có thể ngăn cản được những người ở đó.
Nhưng Đàn Thành ngay lập tức phát hiện, những trận pháp kia hoàn toàn không có phản ứng.
Lòng Đàn Thành chìm xuống, nhưng chuyện đến nước này, không cho phép ông ta suy nghĩ nhiều, trận pháp không thể khởi động, ông ta sẽ dồn toàn bộ tâm trí lên chiến đấu.
Ngự linh sư hai bên bắt đầu giao chiến, những người vốn ở bên dưới bục lập tức thức thời lùi ra thật xa, mà Thời Liên thì được Thời Huân và Thời Phong bảo vệ ở chính giữa, sắc mặt Thời Liên lúc này nhanh chóng tái đi, bộ dạng bừng bừng tinh thần vừa rồi của ông là do sử dụng bí pháp ngụy trang.
Thời Liên nhìn chằm chằm Thời Yến đang đấu với Thời Dực, biết lúc này Thời Yến không cách nào quản đến ông, Thời Liên thầm thở dài, quay đầu nói với Thời Huân: “Chỉ sợ ta không sống được quá nửa tiếng nữa, cho nên mới chạy tới đây, để còn phát huy chút tác dụng cuối cùng.”
Thời Huân chấn động nhìn Thời Liên, Thời Phong cũng ngẩn người nhìn Thời Liên, gậy chống tinh thần của Thời gia, lẽ nào sẽ ngã vào hôm nay sao.
Thời Liên nhìn Thời Yến, trong mắt tràn đầy vẻ an ủi: “Cũng may Thời gia hiện nay đã có ngự linh sư hắc cấp, ta đi cũng yên tâm, nhưng, một thân linh lực này ta mang đi cũng vô dụng, Thời Huân, cậu đứng ở đỉnh tử cấp nhiều năm, lại không cách nào đột phá, nguyên nhân lớn nhất là vì năm đó cậu vì Thời gia, lúc đột phá tử cấp, chọn trực tiếp bước vào đỉnh phong, cắt đứt đường lui! Mấy năm nay, những gì cậu làm vì Thời gia, ta đều thấy được, sau khi ta chết, cậu sẽ là gia chủ Thời gia, mà để cậu có thể đứng thẳng ở Thời gia, đợi sau khi ta chết, hãy lấy mệnh đan ở mi tâm ta tu luyện, cậu có thể đột phá hắc cấp!”
“Gia chủ…” Thời Huân nhìn gia chủ, chân mày nhíu chặt, trong mắt đầy đau thương.
“Ta sẽ ngưng tụ toàn bộ linh lực vào mệnh đan, tăng thêm tỉ lệ đột phá cho cậu, một khi ta chết, lập tức móc ra! Thời Huân, gia chủ Thời gia cần phải là ngự linh sư hắc cấp, tính cách Yến nhi không thích hợp nắm quyền, tương lai e rằng nó chỉ muốn làm trưởng lão thôi, Thời gia giao cho cậu ta mới yên tâm, cậu đừng khiến ta thất vọng…”
Thời Liên nói, sắc mặt ngày càng xám đi, đợi khi Thời Huân đánh ngất mấy ngự linh sư tấn công họ, quay đầu lại, Thời Liên sớm đã nhắm mắt, triệt để ngừng thở.
Mà bên kia, Thời Dực và Thời Yến không ngừng giao thủ chiến đấu, cậu ta không phải đối thủ của Thời Yến, nhưng trên tay lại thao túng không ít ngự linh sư Thời gia, vì thế mỗi khi Thời Yến muốn bắt sống cậu ta, cậu ta sẽ bảo ngự linh sư gần nhất cản lại đòn tấn công. Thời Yến sợ ném chuột vỡ đồ, y là ngự linh sư hắc cấp, linh lực trong người cao hơn ngự linh sư bình thường trăm ngàn lần. Đẳng cấp của Thời Dực không bằng Thời Yến, nhưng cậu ta lại giỏi hút linh lực, mắt thấy linh lực trong người tiêu hao quá lớn, lập tức túm một người lại hút, vì thế chiến đấu không phân trên dưới với Thời Yến.
Thời Dực nhìn ngự linh sư mình thao túng càng lúc càng ít, Đàn Thành và mấy trưởng lão tử cấp hợp lực đấu với Thần Quang, đám người Thời Huân Thời Tuệ cũng đại phát thần uy, giao thủ với họ đều là ngự linh sư Thời gia, vì thế họ không giết người, chỉ đánh ngất.
Tình thế tại đây cực kỳ bất lợi cho họ!
Thời Dực hiện vẻ quyết tâm, đột nhiên thao túng tất cả ngự linh sư cậu ta có thể thao túng, toàn bộ tập trung tấn công Thời Yến, mà cậu ta cũng nhân cơ hội này, nhanh chóng quay người muốn bỏ trốn!
Thời Yến thấy thế, lập tức hiểu dụng ý của Thời Dực, mắt lóe tia sắc bén, linh lực toàn thân nhanh chóng vận chuyển, những ngự linh sư kia sắp sửa bao vây y, linh lực quanh người y lại chợt bùng phát, dần hình thành quanh người rồi nhanh chóng lan ra, nơi linh lực lan đến, tất cả ngự linh sư đều dừng lại!
Xung quanh nơi Thời Yến đứng, dừng như thời gian đã dừng lại, có vài người thậm chí còn đứng khững giơ tay vung vẩy giữa không, góc này đột nhiên yên tĩnh xuống, trông quái dị đầy đáng sợ.
Kỹ năng thiên phú Thời gia là kỹ năng khó luyện nhất trong tất cả gia tộc, nhưng một khi luyện đến hắc cấp, uy lực quả thật khiến người khác e sợ.
Thời Yến nhân cơ hội lao khỏi vòng vây, đồng thời liên hệ với Thần Quang: “Thần Quang, giúp tôi cản những người này, tôi đuổi theo Thời Dực.”
Vẻ mặt Thời Yến nghiêm túc và ngưng trọng chưa từng có, trong lòng trăm ngàn suy nghĩ, cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Thần Quang nhìn Thời Yến đuổi theo Thời Dực, hắn tâm linh tương thông với Thời Yến, đương nhiên cảm nhận được cảm xúc của y. Cuối cùng hắn chọn trừ bỏ những ngự linh sư chướng mắt này.
Đàn Thành ở bên kia chỉ cảm thấy xung quanh trống không, thì ra ngự linh sư bị khống chế đã bị Thời Dực thao túng đi đấu với Thời Yến hết, chuẩn bị cho cậu ta bỏ trốn. Đàn Thành tức giận chửi ầm lên.
Thời Yến đuổi theo Thời Dực, Thần Quang cản trở những ngự linh sư đó cho y, Đàn Thành và các trưởng lão Thổ gia liền rảnh tay, khi họ đang chuẩn bị rút lui, đám người Thời Huân lập tức bao vây họ.
Sắc mặt Đàn Thành lập tức âm trầm như nước, nơi này là địa bàn của Thời gia, trưởng lão ông mang tới tuy toàn là tử cấp, nhưng số lượng có hạn, đối phó đám người Thời Huân chỉ sợ không lấy được chỗ tốt nào. Hơn nữa những người của gia tộc lớn đứng vây xem bên dưới đều không mang ý tốt nhìn chằm chằm họ. Nếu Đàn Thành không nhìn sai, có mấy lần trưởng lão Thổ gia sắp đả thương được ngự linh sư Thời gia, nhưng đột nhiên bị người khác xen vào khiến cho thất thủ, nhìn kỹ lại, hóa ra là bốn nhà khác chen vào!
Mắt thấy tình hình ngày càng xấu, nhưng ông ta lại bị Thời Huân quấn chặt không cách nào thoát thân, tiện nhân Thời Dực, dám bỏ chạy trước! Sắc mặt Đàn Thành ngày càng âm trầm, may mà tuy Thời Huân mạnh, nhưng dù sao bị thao túng lâu như thế, tuy ngoài mặt không kém gì ông, nhưng nếu ông dồn sức, vẫn có cơ hội chạy thoát.
Đàn Thành lưu luyến nhìn những trưởng lão luôn trung thành với mình đang đấu với Thời gia, cuối cùng quyết tâm, dồn hết sức lực đánh lui Thời Huân, không bận tâm thuộc hạ, tự chạy trước.
Để có thể chạy trốn thành công, thậm chí ông ta còn không tiếc tự bạo hồn khí, vô số bảo vật trong nhẫn không gian cũng ném ra, dược tề trị liệu thì không ngừng sử dụng, cuối cùng mở được một con đường máu, lao khỏi Thời gia!
Khi Đàn Thành vượt qua khỏi bức tường cao của Thời gia, lòng hung tợn nghĩ sớm muộn cũng có một ngày ông sẽ trở lại tẩy nỗi nhục hôm nay, đột nhiên phát hiện phía trước có mấy chục người đang tiếp cận, lúc này linh lực trong người Đàn Thành không còn lại bao nhiêu, đã mệt mỏi kiệt quệ, chỉ cảm thấy những người đó vô cùng quen mắt, chờ những người kia vây ông lại, cười dữ tợn nhìn ông, Đàn Thành đột nhiên biến sắc: “Đàn Nhạc, sao ông lại ở đây!”
Người được gọi là Đàn Nhạc nghe thế, dữ tợn nhìn Đàn Thành nói: “Đại hôn Thời Ân, người của Thổ gia sao có thể không tới tham gia, mà ta thân là trưởng lão Thổ gia, đương nhiên phải đại biểu Thổ gia mà đến. Đàn Thành, không ngờ đúng không, người năm đó bị ông dẫm đạp dưới chân sỉ nhục mọi bề, suýt nữa phế đi linh mạch, hôm nay cư nhiên đứng trước mặt ông, nghe nói ông khống chế Thời gia, sao lại rơi vào cảnh ngộ này? Vĩnh Hằng quốc độ có gì tốt, còn không bằng trở về Đàn quốc, mọi người đều rất nhớ ông đó…”
“Dẫn đi!” Đàn Nhạc nói xong, thành công nhìn sắc mặt Đàn Thành đại biến, ông vui vẻ vung tay lên, người bên dưới lập tức bắt giữ Đàn Thành toàn thân vô lực, trói lại.
Đàn Thành thất thần nhìn bóng lưng Đàn Nhạc, tâm như tro tàn. Năm đó khi ông lên làm thiếu chủ Thổ gia, là dẫm lên xương người mà lên, dù ông gian xảo cỡ nào, cũng có lúc sơ sót, mà Đàn Nhạc này là một trong số đó, không ngờ cuối cùng lại có một ngày ông rơi vào tay Đàn Nhạc.
Đàn Thành rùng mình, trong lòng không khỏi hối hận, sớm biết thế này, vừa rồi nên dẫn theo một trưởng lão ra ngoài, thì giờ đã không đến mức rơi vào cảnh ngộ này. Nếu không thà rằng rơi vào tay người Thời gia, thủ đoạn của Đàn Nhạc không hề kém ông, với hận ý của Đàn Nhạc dành cho ông, chỉ sợ năm tháng sau này sẽ sống không bằng chết…
Chỗ khác, Thời Yến khóa chặt khí tức của Thời Dực, tuy Thời Dực đã biến mất, nhưng Thời Yến lại truy đuổi sát sao, cho đến khi Thời Dực chạy tới một viện hẻo lánh.
Đại hôn Thời Ân, chỉ cần là người hơi có chút địa vị trong Thời gia đều sẽ tới tham gia, lưu lại những viện hẻo lánh chỉ có hạ nhân, Thời Dực vào họ không cách nào phát giác. Nơi Thời Dực trốn không phải chỗ nào khác, mà là chỗ ở của Thời Yến!
Thời Yến sớm đã nghe nói, lúc Thời Ân nắm quyền, Thời Dực sống ở chỗ của y, không ngờ lúc này, Thời Dực cư nhiên lại trở về đây. Thời Yến có thể cảm giác rõ khí tức của Thời Dực, nhưng nghĩ tới sự quái dị của Thời Dực hiện nay, y lại không thể không phòng, Thời Yến cẩn thận đi vào viện, rất nhanh đã tìm được vị trí cụ thể của Thời Dực, cư nhiên là ở phòng y!
Thời Yến đi từng bước vào phòng, lòng bình tĩnh chưa từng có, y dùng linh lực mở cửa, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tựa hồ không có chút dị thường nào. Thời Yến đi vào, Thời Dực ngồi ở chỗ y hay ngồi, ngẩng đầu nhìn y. Sắc mặt bình tĩnh, làm gì có bộ dáng chạy trốn nhếch nhác vừa rồi.
Thời Dực ngẩng đầu nhìn Thời Yến, thấp giọng cười nói: “Thời Huân thoát ly khống chế, Đàn Thành sắp thất bại, tôi cũng không còn chỗ đứng ở Thời gia, chỉ sợ không thoát qua được hôm nay, nhưng trước khi chết, tôi chỉ muốn trở về đây.”
Thời Yến nhìn bộ dạng cúi đầu cười buồn của Thời Dực, bước chân bất giác khựng lại. Mấy năm trôi qua, dù Thời Dực đã trưởng thành, ngũ quan thân hình có khác biệt với quá khứ, nhưng cậu ta vẫn là cậu ta, Thời Yến từ nhỏ đã chăm sóc Thời Dực tới lớn, y lớn tuổi hơn Thời Dực, tự nhiên cũng cao hơn Thời Dực, chuyện thường làm nhất chính là cúi đầu nhìn Thời Dực, lúc này nhìn thấy Thời Dực cúi đầu, ký ức quá khứ như thủy triều ùa về, khiến Thời Yến bất giác thất thần
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...