Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Bát Hỉ nhận lệnh xong liền đi chơi, Thời Yến dẫn Thần Quang tùy ý đi dạo xung quanh, đợi khi sắp đến giờ sẽ ra ngoài.

Đột nhiên, Thần Quang bỗng phóng ra khỏi tay Thời Yến, dựng thẳng người, tràn đầy tính công kính nhìn một hướng nào đó.

Trên đường gặp một vài ma thú khá phiền phức, Thần Quang cũng sẽ cảnh giác, nhưng phản ứng lớn thế này là lần đầu tiên. Tuy Thần Quang là Thông Thiên Mãng, nhưng hiện tại vẫn ở hình thái ấu thể, Thời Yến vội gọi nó về, chuẩn bị vạn toàn, nhìn chằm chằm  hướng đó.

Thần Quang nằm trong tay áo Thời Yến, thò đầu ra một chút, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm.

Tiếng sột soạt từ xa đến gần, Thời Yến chậm rãi lùi ra sau, chọn phạm vi công kích an toàn, khi lùm cây rậm rạp được vén ra, Cửu Trọng Sát trong tay Thời Yến cũng nghe tiếng hành động, nhưng, khi nhìn thấy mặt đối phương, Thời Yến sửng sốt, Cửu Trọng Sát lập tức trở về tay y, Thời Yến quay người muốn bỏ đi.

Người tới không phải ai khác, chính là cô gái tên Lạc Phi gặp ở tiệm cơm bên đường hai ngày trước, khó trách Thần Quang lại phản ứng lớn như thế.

Lúc này Lạc Phi sớm đã không còn dáng vẻ cao quý sạch sẽ chỉnh tề hai hôm trước, cũng không biết cô ta đi thế nào, toàn thân thê thảm cực điểm, quần áo dính không ít bùn đất, còn có dấu vết bị xé rách, tóc cũng rối tung, do linh lực trôi mất, sắc mặt vô cùng khó coi, nếu không phải bản lĩnh nhận người của Thời Yến không tồi, suýt nữa đã không nhận ra cô ta.

Lạc Phi thấy Thời Yến quay người muốn bỏ đi, nhìn bóng lưng càng đi càng xa của Thời Yến, cuối cùng mở miệng: “Xin đợi một chút.”


Bước chân Thời Yến không hề dừng lại, Lạc Phi thấy thế, vội chạy tới, vừa thở dốc vừa nỗ lực đuổi theo Thời Yến: “Xin giúp tôi với, có thể không… trên đường tôi gặp phải một ma thú đỉnh lục cấp tập kích, linh lực tiêu hao sạch rồi, thức ăn và máy cảnh báo trường học cho cũng mất, từ khi vào đến nay, tôi chưa ăn gì hết, nơi này quá lớn, tôi không gặp được bất cứ ai, hơn nữa tôi lạc đường rồi, không biết phải đi thế nào…”

Thời Yến dừng bước, quay đầu nhìn cô ta, thấy cô ta khẩn cầu nhìn mình, cuối cùng Thời Yến lấy từ trong nhẫn không gian ra thức ăn dự trữ, máy cảnh báo của mình cũng giao cho cô ta: “Thức ăn cho cô, máy cảnh báo đừng làm mất nữa.”

Lạc Phi ngây người nhìn thứ Thời Yến cho mình, vì lần trước có khúc mắc với Thời Yến, cô còn tưởng phải khẩn cầu thêm lần nữa còn hứa cho không ít chỗ tốt, Thời Yến mới có thể đáp ứng. Không ngờ Thời Yến cư nhiên nhẹ nhàng nguyện ý giúp đỡ như vậy, khóe mắt Lạc Phi đỏ bừng, hai tay đón lấy, liên mồm cảm ơn.

Cô rất rõ, nếu là cô, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đáp ứng như Thời Yến, phải biết trước khi vào đây, cô vốn còn định cùng mọi người tìm tới Thời Yến hung hăng sỉ nhục y, nào ngờ cô lại bị lạc với đồng bọn, càng không ngờ cuối cùng sẽ được Thời Yến giúp đỡ.

Thấy Thời Yến lại muốn đi, Lạc Phi lớn tiếng nói: “Tôi là người Thủy gia, anh trai tôi là ngự linh sư thanh cấp Lạc Khắc. Cảm ơn cậu hôm nay giúp đỡ tôi, tôi không biết làm sao báo đáp cậu, nhưng nếu sau này cậu gặp phải chuyện gì khó xử, có thể tới tìm chúng tôi…”

Thời Yến chấn động toàn thân, quay đầu kinh ngạc nhìn cô: “Cô nói anh cô là ai?”

“Ngự linh sư thanh cấp Lạc Khắc, hiện tại đang học năm năm, hôm nay anh ấy cũng kiểm tra ở đây, thứ liên lạc giữa tôi và anh ấy cần linh lực khởi động, nếu không sẽ không xui xẻo như thế…” Lạc Phi cho là Thời Yến không tin, vội giải thích, khi nhắc đến anh trai, trên mặt cô mơ hồ có sự kiêu ngạo.

Thời Yến nhìn Lạc Phi, chậm rãi thay đổi chủ ý: “Anh cậu cũng ở gần đây? Dẫn tôi đi tìm anh ta đi… đã nghe tên của ngự linh sư thanh cấp Lạc Khắc giỏi sở trưởng chế băng từ lâu, không ngờ lại là anh của cậu.”


Lạc Phi nghe thế, lập tức cười nói: “Thì ra cậu cũng biết anh tôi, anh ấy là thiên tài trong nhà tôi, rất lợi hại, anh ấy rất thương tôi, nếu biết cậu từng giúp tôi, nhất định sẽ cảm ơn cậu.”

Thấy Thời Yến nhìn mình với thần sắc không rõ, Lạc Phi cho rằng y hiểu lầm ý của mình: “Tôi không có ý xem thường cậu, chỉ là dù sao cậu là một ngự linh sư hoàng cấp, nhất định bị năm tư loại bỏ, có anh tôi che chở cậu, cuộc sống trong học viện của cậu nhất định sẽ tốt hơn nhiều, hơn nữa anh tôi có thể chỉ dẫn cho cậu, để thực lực cậu tăng thêm một tầng.”

Thấy Lạc Phi chân thành nhìn mình, Thời Yến thấp giọng nói: “Vậy xin dẫn tôi đi gặp anh ta đi.”

Thần Quang hiển nhiên vô cùng không thích Lạc Phi, thấy Thời Yến muốn đồng hành với Lạc Phi, lập tức nhịn không được bò ra, đu trên cổ Thời Yến dùng sức cọ Thời Yến, Thời Yến nâng tay an ủi sờ người nó, cúi đầu nhìn nó.

Y và Thần Quang có một luồng cảm ứng tâm linh vô hình, Thời Yến nói cho Thần Quang biết cảm xúc của mình, Thần Quang nhìn Thời Yến một chút, cuối cùng rũ đầu, quay sang sắc mặt bất thiện trừng Lạc Phi một lúc, cho đến khi Lạc Phi biến sắc, Thần Quang mới chậm rãi bò về người Thời Yến.

Lạc Phi ở cạnh nhìn, tuy bị Thần Quang dọa, nhưng thấy Thần Quang không trừng mình nữa, cô hiểu Thần Quang sẽ không tấn công mình. Lạc Phi bình tĩnh lại rồi, nhớ đến ánh mắt và hành động nhân tính hóa của Thần Quang, lập tức không dám nhìn thêm.

Do Thời Yến đã giúp đỡ cô, hơn nữa cô cũng đã lĩnh giáo sự lợi hại của Thần Quang, tuy cô không thể tiếp tục có ý đồ với Thần Quang, nhưng vẫn nhịn không được tán thưởng: “Linh sủng của cậu quá hoàn mỹ, ma thú loại rắn trên thế giới này phần lớn đều rất xấu xí, nó tuyệt đối là ma thú hình rắn ưu mỹ nhất tôi từng thấy, hơn nữa ma thú hình rắn được công nhận là lực công kích mạnh, tuy hiện tại nó vẫn còn ở ấu hình, nhưng tương lai nhất định không thể hạn lượng, cậu phải nỗ lực tu hành mới được đó, cẩn thận không theo kịp bước chân của linh sủng mình.”


Thấy Lạc Phi thẳng thắn nói với mình như thế, Thời Yến nhìn cô, tuy lần đầu tiên gặp mặt ấn tượng cô lưu lại cho y cực kỳ tồi tệ, nhưng ở chung một lát, Thời Yến không thể không thừa nhận, Lạc Phi chỉ là một cô gái chưa thành thục thôi. Tuy được anh trai nuông chiều đâm ra hơi ngạo nghễ, nhưng đồng dạng cô cũng có chỗ đáng yêu.

Từ ngữ khí của Lạc Phi, rất rõ ràng cô cực kỳ sùng bái anh mình, Lạc Khắc chưa từng biểu hiện bộ dạng âm hiểm dung tục trước mặt người ngoài ở trước mặt em gái mình, trong mắt Lạc Phi, anh trai là ngự linh sư đường đường chính chính, có thiên phú nỗ lực tu luyện, hơn nữa cực có tiềm năng.

Đối diện với Lạc Phi thế này, cảm xúc trong lòng Thời Yến có chút phức tạp, thấy Lạc Phi thỉnh thoảng tán dương anh trai mình một phen, hơn nữa còn chỉ dẫn Thời Yến lát nữa khi gặp Lạc Khắc nên biểu hiện thế nào cho tốt, cuối cùng Thời Yến nhịn không được nói: “Rất cảm ơn ý tốt của cậu, tuy không thể không thừa nhận Lạc Khắc có thể trở thành ngự linh sư thanh cấp trước hai mươi tuổi, có thiên phú nhất định, nhưng Lạc Phi, có lẽ anh trai cậu không tốt đẹp như cậu tưởng tượng đâu.”

Suốt đường Thời Yến rất ít nói, đột nhiên mở miệng nói thế này, Lạc Phi lập tức ngây người, sau đó nhíu mày: “Cậu nói câu này là ý gì.”

“Lạc Khắc tôi biết, và anh trai trong miệng cậu, gần như là hai người.” Thời Yến thờ ơ nói, trong lòng lại không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, tên Lạc Khắc này, hoàn toàn xem thường sinh mạng bình dân, tùy ý giết chóc, cùng người khác dẫm đạp y, thậm chí sau khi y chết cũng không bỏ qua. Cặn bã như thế, vậy mà lại được Lạc Phi khen là người tốt trên trời chỉ có một dưới đất tuyệt không ai bằng, Thời Yến chỉ cần nghĩ đến bộ mặt trong ngoài bất nhất của Lạc Khắc đó, đã cảm thấy muốn ói.

Y sớm muộn cũng động thủ với Lạc Khắc, thay vì hiện tại để Lạc Phi hiểu lầm y cố ý giao hảo với Lạc Khắc, còn không bằng trực tiếp nói ra: “Tôi muốn đi gặp anh cậu, không phải muốn được anh ta chỉ điểm, càng không phải muốn thông qua cậu nhận trợ giúp của anh ta. Tôi chỉ muốn xem thử, hiện tại anh ta biến thành bộ dạng nào mà thôi.”

“Trước kia cậu từng gặp anh tôi?” Lạc Phi không tức giận, hiếu kỳ hỏi.

“Phải.” Thời Yến không có biểu cảm gì nói: “Có lẽ trước mặt cậu anh ta là một anh trai tốt, nhưng nhiều lúc__”


Thời Yến còn chưa nói xong, đã bị Lạc Phi ngắt lời: “Tôi biết, nhưng bất kể anh ấy ở bên ngoài ra sao, khi đối diện tôi, anh ấy chính là anh trai tốt nhất trên thế giới. Lúc nhỏ tôi bị người ta ăn hiếp, anh ấy sẽ bảo vệ tôi, tôi muốn ăn gì, anh ấy sẽ đem tới cho tôi, tuy tôi là ngự linh sư, nhưng không có thiên phú gì, tất cả những gì trên người tôi, đều là anh ấy cho tôi. Giống như gần đây tôi muốn có linh sủng, sau khi anh ấy biết, vốn là muốn đi tìm cậu trừng trị, nhưng bị tôi ngăn cản, tôi vốn muốn đích thân giáo huấn cậu…”

Thấy Thời Yến quay sang nhìn mình, Lạc Phi lúng túng đỏ mặt: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu lần nữa, cậu là người tốt… tóm lại anh ấy biết tôi muốn có linh sủng, dự định nhân kỳ kiểm tra này tìm linh sủng cho tôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi muốn gì, anh ấy luôn cho tôi, cho dù trong mắt người khác anh ấy là ác ma không việc ác nào không làm, nhưng trong mắt tôi, anh ấy vẫn là người tốt nhất toàn thế giới.”

Thời Yến nhìn Lạc Phi, tin rằng Lạc Khắc thật sự đối xử với cô rất tốt, từ thần thái ngây thơ, tính cách nói thẳng băng của cô mà nhìn, từ nhỏ đến lớn sợ là chưa từng chịu qua nỗi khổ nào.

Trong lòng Thời Yến ngổn ngang đủ thứ, y không chỉ thông qua Lạc Khắc nhớ tới kiếp trước, còn thông qua Lạc Phi, nghĩ đến Thời Dực.

Có lẽ đối với Thời Dực, y căn bản không phải là một anh trai tốt. Kiếp trước y là người bình thường không có thiên phú, không có đầu óc thông minh, năm tháng qua dần, ngoại hình khá tốt cũng không còn, y không đuổi kịp bước tiến của Thời Dực. Khi đó Thời Dực cố gắng dung nhập vào vòng ngự linh sư, y không cách nào giúp đỡ được gì, vì thế vòng sinh hoạt dần dần tách rời Thời Dực, đến cuối cùng, ngay cả Thời Dực trở nên tự tư tự lợi như thế từ khi nào y cũng không biết.

Y từng cực kỳ thống hận Thời Dực, nhưng lúc này, không hiểu sao lại có chút bi thương. Đương nhiên, những thứ này không cách nào trở thành lý do y tha thứ cho Thời Dực, bất luận thế nào, Thời Yến kiếp trước đã cố hết khả năng của mình giúp đỡ Thời Dực, nếu không có thiên phú đuổi kịp bước chân Thời Dực lại là lý do Thời Dực bán đứng y, vậy kiếp này cậu ta đồng dạng cũng phải gánh lấy báo thù từ Thời Yến.

Hai người chìm vào trầm mặc, Lạc Phi cúi đầu đang nỗ lực hồi phục linh lực của mình, cuối cùng, cô truyền một tia linh lực vừa hồi phục vào máy liên lạc với Lạc Khắc, ngẩng đầu vui vẻ nói với Thời Yến: “Tôi liên hệ với anh ấy rồi.”

Thấy Thời Yến quay đầu nhìn mình, Lạc Phi nói: “Anh ấy đang ở gần đây, nhưng chúng ta cần phải đi xuyên qua một lớp lưới cảnh báo, còn nữa… anh ấy nói đã tìm được linh sủng thích hợp với tôi…”

Lúc này, Thời Yến nhận được tin tức tới từ Bát Hỉ: “Chủ nhân ~ tôi tìm được tên Lạc Khắc cậu nói rồi, tên cặn bã này, gã đang giết người!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận