Tô Cảnh Húc: “Diệp tử, muội đào đầy sọt rồi thì về trước đi, đừng chờ.
Chính Thân mặc kệ số lượng thu hoạch nhiều ít, huynh sẽ hiệu lệnh thu quân.”Tô Diệp: “Khó bới lắm ạ?”Tô Cảnh Húc: “Cũng tùy.
Nơi nào ẩm ướt mềm xốp thì dễ còn nơi nào khô cứng thì khó.
Căn bản huynh yêu cầu họ phải lấp đất phục hồi.”Tô Thế Linh: “Vị trí địa lý, điều kiện thổ nhưỡng, thời tiết rất thích hợp cho giống cây củ mài sinh trưởng phát triển.
Chúng ta chừa lại củ nhỏ, củ non làm giống, vun gốc nhổ cỏ… biết đâu vài năm sau lại được thu hoạch đợt nữa.”Tô Diệp khâm phục ông chú nhìn xa trông rộng.Tô Thé Linh: “Diệp tử, cháu thích học y dược không?”Tô Diệp thắc mắc nhìn hắn :”Không ạ”Tô Thế Linh nhiệt tình: “Buổi chiều bác dạy cháu nhận biết thảo dược nhé? Bác cho cháu mượn y thư, hình ảnh minh họa sắc nét chi tiết.”Vô công bất thụ lộc, Tô Diệp hoài nghi mục đích của ông bác họ xa.
Chẳng phải nghề tổ truyền cần giữ kín à.
Tô Thế Linh xấu hổ giả vờ ho khù khụ thanh cuống họng, ngượng ngùng nói: “Diệp tử, cho bác đổi thịt hun khói nhé?”Tô Cảnh Húc vỡ vạc nhiều điều.Tô Diệp: “Hỏi anh cháu.”Tô Cảnh Húc toe toét: “Diệp tử, muội thích gì? Nhà ca chất sách đầy kệ, tiểu thuyết du ký đủ cả.
Huynh cho muội mượn sách, muội đổi thịt cho huynh nhé?”Tô Diệp: “Tâm pháp võ công?”Tô Cảnh Húc ỉu xìu: “Nếu có huynh đã học rồi.”Tô Diệp ngây thơ: “Sao huynh không mua?”Tô Thế Linh, Tô Cảnh Húc ngậm tăm nảy số: Tửu lâu trả giá cao ngất ngưởng mua thịt hun khói nhà cháu.
Nông dân thông thường nào dám tiêu pha phá của kiểu đấy.Chớm Thân, mặt trời ngả bóng xiên khoai, Tô Cảnh Lâm điểm danh kiểm kê nhân số, chốt cuối đoàn rời thung lũng.Tô Cảnh Lâm, Tô Cảnh Hạo, Tạ Vệ Hoa đã tranh thủ đào đầy sọt măng đương còng lưng địu.
Tô Diệp xốc sọt măng sau lưng, tìm ba biểu ca loay hoay tự kiến thợ chỗ phiến hạt dẻ dại.
Họ cũng thu hoạch kha khá nông sản.Ngày thứ hai số lượng thôn dân càng đông, thiếu niên choai choai ham vui nhõng nhẽo đòi theo.
Chúng túm tụm hái rau dại bìa núi hoặc chia tổ đội vào rừng trúc đào măng.
Tô Diệp tinh mắt quan sát, bụi nào rung rinh là nàng ném đá tóm thỏ hoang ngay.
Săn tầm vài con đủ ăn nàng sẽ dừng.
Thợ săn lành nghề phải tránh đuổi cùng giết tận.
Người leo núi phân tản khắp nơi, tâm trạng sung sướng cởi mở.
Ai gặp Tô Diệp cũng chào hỏi thân thiết, nói đôi ba câu cảm tạ.
Tô Diệp thích bầu không khí này lắm.
Ba ông anh họ đã chặt cành cưa gỗ, xe tấm chuẩn bị nguyên vật liệu.Ngày thứ ba tình trạng tương đương.
Quân số gia tăng chóng mặt.
Tuy thôn dân tranh thủ lượm lặt sản vật rừng núi nhưng đoàn đào củ mài duy trì nhân lực ổn định, mỗi hộ cử duy nhất một đại diện tham gia.
Tô Cảnh Húc sai Tô Cảnh Hạo dẫn thêm thanh niên trái tráng đi dò xét diện tích chính xác của phiến rừng trúc.
Tô Cảnh Hạo gói ghém lương khô đậy nước sạch, đi dọc biên giới hướng nam hơn canh giờ vẫn chưa thấy điểm cuối.
Tre xanh rì rào ca hát che ngợp bầu trời.
Hắn đành quay về điểm xuất phát.Tô Cảnh Húc nghiêm túc suy xét, phân tích tình hình.
Cậu cho rằng núi Tru Lâm chỉ chiếm góc nhỏ phiến trúc hoang.
Dù toàn thôn đào măng cũng không đả động được căn cơ phát triển.
Tâm lý đề phòng buông bỏ hoàn toàn.Ngày thứ tư số lượng cây củ mài còn sót lại lưa thưa lác đác.
Diệp Quốc Kiện muốn ninh cháo củ mài nhuyễn cải thiện bữa cơm nên hôm nay cũng tham gia đoàn thu hoạch.
Gần trưa thung lũng đã sạch bóng bụi leo trưởng thành.
Một nhóm thôn dân được phân công cuốc đất tạo luống, nhổ cỏ dại.
Nhóm khác ngồi xổm xếp hạng củ mài theo chất lượng, kích thước, độ nguyên vẹn.
Tô Thế Linh đích thân chọn lựa củ mài giống.
Chọn củ giống có thời gian sinh trưởng từ 5-6 tháng tuổi, đạt từ 1 kg trở lên, đồng đều, không xây xát, không sâu bệnh phá hại.
Nhóm gây trồng đeo gùi vùi giống xuống luống, phủ kín bề mặt.Tô Diệp an vị cạnh dòng suối trong xanh mát mẻ, rửa nồi sắt bắc giàn lửa hầm canh thịt thơm ngon.
Tô Cảnh Lâm chăm chú quay xiên gỗ nướng gà rừng.
Cách vài bước chân, Tô Cảnh Hạo và biểu đệ Tô Cảnh Húc, Tô Thế Linh vốc nước rửa tay chân.
Ngày ngày chứng kiến Tô gia ăn no uống đủ, thịt thà tràn trề, vài kẻ xấu tính ganh ghét xì xào nói xấu với giọng điệu chua ngoa cạnh khóe.
Họ đồn hai anh em Tô Cảnh Lâm ích kỷ nhỏ mọn, mặc kệ hàng xóm láng giếng.
Tô Cảnh Lâm nghe phong phanh trò hèn bóng gió sau lưng này, tức giận tập hợp nhóm đấy lại, công khai lên án:“Cháu biết mấy vị chú, bác, anh trai đều đức cao vọng trọng, phóng khoáng hào sảng.
Số lượng củ mài mọi người thu hoạch hôm nay được bao nhiêu? Buổi tối cõng về chia đều lương thực cho các hộ gia đình nhé.
Như vậy vừa thể hiện tinh thần lá lành đùm lá rách vừa chứng tỏ yêu già kính trẻ.”Người vây quanh hóng hớt đều ôm bụng cười vang hả hê.Tô Diệp đương thong dong quậy thịt trong nồi, nàng đột nhiên nắm chắc gậy gỗ đứng bật dậy, thất thanh gọi: “Ca ơi, mau gọi bà con tìm chỗ kín ẩn núp.”Người bên cạnh hoảng hốt nhao nhao, sắc mặt thảng thốt sợ hãi.
Tô Cảnh Húc guồng chân chạy sang hỏi kỹ tình hình: “Diệp tử, muội biết chuyện gì?”“Lợn rừng, nhiều lắm.
Nhanh lên”Tô Diệp vồn vã di chuyển lên khu vực địa thế cao, mở rộng tầm quan sát.
Nàng đặc biệt chú ý những lùm cây rậm rạp.
Tô Cảnh Hạo và Tạ Vệ Hoa theo sát phía sau.
Tô Diệp nom hai chàng trai tay cầm cung tên kim loại đen bóng, lưng cõng đại đao sắc bén mà tự ti.
Vũ khí của nàng đơn độc thanh gỗ thô sơ, thiếu hẳn khí thế.Tô Cảnh Húc hướng dẫn bà con xếp hàng, ổn định cảm xúc.
Họ bình tĩnh chấp hành quy tắc, giữ vững đội hình rút lui dần về hướng khúc ngoặt.
Tô Cảnh Lâm và Diệp Quốc Kiện lăm le dao chặt củi đề cao cảnh giác.
Tô Cảnh Húc nhạy bén học tập kinh nghiệm.
Cậu kêu đàn ông trai tráng canh rìa ngoài, ai có dao cầm dao, ai có cuốc cầm cuốc.
Một số người nhát gan chân run lẩy bẩy, tim đập dồn dập, xám ngoét mặt mày.Tô Cảnh Hạo và Tạ Vệ Hoa lắp sẵn cung tên, kéo cung đứng tấn vào sẵn tư thế tấn công.
Tô Diệp hơi khom lưng dò xét khu vực cách hắn hai mươi sáu, hai mươi bảy mét.
Bốn con lợn rừng trưởng thành khỏe mạnh rắc chắc xông ra khỏi bụi cây, khí thế hừng hực.
Con đầu đàn nặng trên năm sáu trăm cân, tiểu đệ nhỏ hơn chút xíu.
Tô Cảnh Hạo, Tạ Vệ Hoa ngạc nhiên hít mạnh ngụm không khí.
Tình hình khá nguy hiểm.
Bản tính dã thú hung ác máu chiến.
Chúng thấy ba sinh vật lạ hai chân xâm chiếm địa bàn, mặt đất vốn tràn đầy đồ ăn nay trụi lủi trơ trọi.
Cơn tức giận tựa lửa cháy lan đồng cỏ khô, chúng thở phì phì cúi đầu húc thẳng phía địch thủ.
Tô Cảnh Hạo, Tạ Vệ Hoa thả dây cung, mũi tên xé gió bắn trúng bụng và trán con đầu đàn.
Đáng tiếc chúng có lớp da dày xen lẫn bùn đất khô cứng bảo vệ, mũi tên sắt chỉ gây vết thương nông không chí mạng.
Lợn rừng bị đau phẩn nộ rống to, mắt đỏ quạch quyết tâm liều mạng.
Hai con theo sau trợ trận.Tô Cảnh Hạo, Tạ Vệ Hoa tăng tốc trốn chạy về thung lũng.
Vừa rút lui vừa lắp tên bắn chống trả.
Một con tấn công Tô Diệp.
Nàng chờ khoảng cách đôi bên còn chừng một mét thì nghiêng người né, vận sức từ eo tới bả vai đập mạnh xuống đầu dã thú theo quán tính.
Lợn rừng gào thét thê thảm, chúi đầu khụy chân trượt dài, bụi đất cuốn tung mù mịt.
Vì đảm bảo an toàn, Tô Diệp thối lui vài bước chờ nó nằm im hết giãy giụa.
Nàng bồi thêm mấy cụ đòn hiểm đảm bảo vỡ óc hồn lìa.Thôn dân ẩn nấp không được tận mắt chứng kiến chỉ nghe tiếng dã thú gầm rú vang vọng rung chuyển núi rừng.
Tay chân họ lạnh ngắt tê tái, biên độ run rẩy tăng mạnh thiếu điều ngã bệt.
Người nào dũng cảm hơn thì nắm chặt liềm cuốc thuổng, gân xanh dây chẳng nổi cục.
Nghe tiếng đồng đội gặp nạn, con lợn rừng vốn đang đuổi Tô Cảnh Hạo quay đầu chuyển hướng về Tô Diệp.
Bớt nó, Tô Cảnh Hạo và Tạ Vệ Hoa thả lỏng thần kinh.
Họ thấy Tô Diệp đã giải quyết xong một con, tin tưởng nàng đủ sức chống cự nên tập trung trăm phần trăm công lực xử lý hai con trước mặt.Heo rừng cách Tô Diệp ba mét.
Nàng cũng chạy về phía nó.
Hai bên quyết sống mái va chạm nhau.
Tiếng da thịt trầm đục, xương nứt răng rắc.
Tô Diệp đứng vững còn lợn rừng thối lui vài bước.
Nó ngửa cổ hú tăng khí thế, tiếp tục xông pha áp sát.
Tô Diệp chọn thời cơ thích hợp, toàn lực đập một kích chí mạng.
Heo rựng im thin thít gục ngã.
Nhân sinh ngắn ngủi chấm dứt tại đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...