"Hả?" Lần này đến lượt Hàn Việt ngạc nhiên.
Anh ta cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn.
Một phần canh gà, một phần thịt băm xào ớt xanh, một phần rau xào.
Hai bát cơm, hai phần bánh xèo hành.
Những món ăn này dù ở thành phố lớn, cũng chỉ hơn chục đồng, ở ngôi làng nhỏ lạc hậu này, Tần Tu Hằng lại bảo anh ta đưa 200?
Thấy Hàn Việt do dự, Tần Tu Hằng nheo mắt, "Sao? Thấy những món ăn này không đáng giá à? Yên Yên là đồng hương của tôi, cô ấy nấu cho tôi ăn đấy, cậu được hưởng lợi rồi!"
Hàn Việt: "! "
Sao thấy kỳ kỳ thế nhỉ?
Anh ta ngoan ngoãn rút ra hai tờ 100 đồng đưa cho Diệp Minh Yên.
Diệp Minh Yên đã bị hành động kỳ quặc của Tần Tu Hằng làm cho sửng sốt.
Vội vàng nói: "Không cần không cần, anh Tần, em đến để cảm ơn anh thôi, không cần đưa tiền! "
Cô hoàn toàn không ngờ, Tần Tu Hằng lại muốn đưa tiền cho cô.
"Không sao, dù sao chúng tôi cũng không thiếu tiền, em còn đang bệnh, sao có thể để em làm không công? Đưa cho em thì cứ cầm lấy!"
Tần Tu Hằng lấy 200 đồng từ Hàn Việt, lại móc từ người mình ra 200 đồng nữa, cùng đưa cho Diệp Minh Yên, "Cầm lấy, một phần là tiền cơm, còn có! tôi không giỏi nấu ăn lắm, thấy tay nghề em tốt như vậy, sau này có thời gian qua dạy tôi, khi tôi học được rồi cũng có thể nấu cho ông nội, đây là học phí.
"
Diệp Minh Yên: "! "
"Thật sự không cần đâu, anh muốn học em dạy là được rồi.
"
"Cầm lấy! "Giọng anh tuy dịu dàng, nhưng thái độ rất cứng rắn, nhất định bắt cô phải nhận.
Diệp Minh Yên chớp chớp đôi mắt to nhìn anh, đại gia này rốt cuộc muốn làm gì?
Dưới ánh mắt mạnh mẽ của Tần Tu Hằng, cô ngoan ngoãn đưa tay, cầm lấy tiền.
"Thế này mới ngoan chứ!"
Tần Tu Hằng thấy cô bé nghe lời, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Nếu không phải bây giờ vẫn chưa đủ thân thiết với em, sao anh chỉ cho em có chút tiền thế này?
Cho em ít tiền tiêu vặt mà còn phải tìm cớ, thật phiền phức.
"Vậy! ngày mai em qua dạy anh nhé?" Diệp Minh Yên thận trọng.
"Không vội, em vẫn còn bệnh, dưỡng bệnh cho khỏe đã rồi tính.
"
Tiếp xúc nhiều hơn, sẽ biết em thích ăn gì, khi học được rồi, anh nấu cho em ăn.
Người phụ nữ của Tần Tu Hằng, đáng lẽ phải mười ngón tay không dính nước mới đúng.
"Về đi! Trời tối rồi đường sẽ không dễ đi đâu, bát đũa cứ để đây, ngày mai anh mang qua cho em.
"
Như vậy, ngày mai sẽ có lý do đi tìm em rồi.
Diệp Minh Yên: "! "
Diệp Minh Yên mang theo 400 đồng tiền lớn, đầu óc choáng váng đi về nhà.
400 đồng ở nông thôn thời đại này thực sự rất nhiều, nhiều người đi làm ở thành phố lớn, một tháng lương còn chưa được một nửa số này.
Sau khi Diệp Minh Yên đi, Hàn Việt chằm chằm nhìn Tần Tu Hằng.
"Cậu nhìn tôi làm gì?" Tần Tu Hằng bình tĩnh ăn cơm.
"Ừm! Tay nghề của cô bé quả thật tốt, hương vị rất ngon.
"
Hàn Việt nhìn với ánh mắt có chút kỳ quái nói: "Sao cậu lại tốt với cô bé đó như vậy? 400 đồng đấy! Muốn giúp gia đình cô ấy à?"
Anh ta hoàn toàn không tin Tần Tu Hằng nói gì về việc muốn cô bé dạy anh nấu ăn là thật.
Tần Tu Hằng liếc anh ta một cái, "Con nhỏ nhà tôi, tôi tất nhiên phải bao bọc, sau này đối xử với cô ấy lịch sự một chút!"
Đó sẽ là chị dâu cậu đấy!
Hàn Việt khựng lại, đột nhiên nói: "Cậu muốn nhận cô ấy làm con gái nuôi à?"
"Phụt.
.
".
Tần Tu Hằng phun một miệng đồ ăn ra ngoài, mặt tái mét trừng mắt nhìn bạn xấu, nghiến răng ken két, "Cậu nói cái gì?"
"Ừm! cái đó, con gái có vẻ hơi lớn rồi, em gái thì được, nhưng nhà cậu không phải đã có nhiều em gái rồi sao! Tại sao lại tìm một người không có quan hệ gì như vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...