Hoa Tiểu Ngọc lắp bắp không muốn động, cô cảm giác Hoa Chiêu không ngốc giống trước kia, không dễ lừa gạt.
Nhưng ông nội ánh mắt như chó săn nhìn chằm chằm vào cô, cô lại càng không dám bất động.
Hoa Tiểu Ngọc cầm chén, đi qua nhà Hoa Chiêu.Đi vào sân nhỏ, mùi thơm kia càng đậm rồi, vừa ngửi thấy mùi thơm, Hoa Tiểu Ngọc liền chảy nước miếng.
Cô ta không còn sợ nữa, vì được ăn cái này, bị đánh cũng đáng!.“Chị Tiểu Hoa” Hoa Tiểu Ngọc đứng gần hàng rào, đáng thương mà hô.Hoa Chiêu đang ăn mỳ trộn tương thịt bò.
Cô chẳng những nhờ Vương Mãnh mang thịt bò, mà còn gạo và mì.
Vấn đề cơm ăn, áo mặc nhà cô đã chính thức được giải quyết.Trông thấy Hoa Tiểu Ngọc, Hoa Chiêu lập tức để đũa xuống, đi nhanh tới bên cạnh hàng rào, nắm lấy đem cô ta đẩy ra thật xa.
Nếu không phải Hoa Tiểu Ngọc đã có chuẩn bị, sớm đã té ngã.“Đã nói cô đừng tới nhà tôi! Ngoài cửa cũng đừng tới! Đem lời của tôi thành gió thoảng bên tai sao?” Hoa Chiêu hùng hổ nói.“Chị Tiêu Hoa…” Hoa Tiểu Ngọc đứng ra thật xa, thút tha thút thít khóc ròng, nói: “e, đói…”Một cô gái gầy yếu, bưng một cái chén không, nước mắt lưng tròng đáng thương mà nói như vậy, một dạng như vậy, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu.Hoa Chiêu nhưng lại nở nụ cười: “Đừng diễn kịch! Cô không có cha hay không có mẹ? Nhà của cô thiếu cô một chén cơm? Cô đói? Cô nếu đói thì toàn bộ thôn không có mấy người được ăn no rồi?”Nhà Hoa Sơn dương thịnh âm suy, con gái thiếu, lương thực nhiều, cho nên bọn họ mỗi món ăn lương cơm đều được phân giống con trai.
Hơn nữa Hoa Tiểu Ngọc khôn vặt, có thể ở trong nhà tìm được những thứ mà người khác không biết để ăn.
Có thể là một chút dưa, một củ khoai tây, thậm chí là một quả trứng gà.Hoa Tiểu Ngọc tiếp tục khóc, bất quá lần này đổi lý do: “Là ông nội nói em tới đây, nói nếu không lấy chút gì về, ông ấy sẽ đánh chết em….”“Cô yên tâm, ông ta đánh chết cô, tôi khẳng định báo thù cho cô, lại để cho ông ta xuống dưới đó chôn cùng cô” Hoa Chiêu nói ra.Hoa Tiểu Ngọc….“Chị Tiểu Hoa, chị làm nhiều như vậy có thể cho em một ít, để em có thể trở về báo cáo kết quả….” Cô ta nhìn phải nhìn trái, nỏ giọng nói ra: “Em có thể lấy trứng gà đổi với chị.”Hoa Chiêu cười cười, lập tức hô lớn: “Cái gì? Cô muốn trộm trứng trongg nhà đổi cùng tôi? Tôi càng không dám đổi cho cô! Đến lúc đó ông nội cô lại đến trước cửa nhà tôi đòi trứng gà.”Hoa Tiểu Ngọc xanh mặt thật sự, nếu để cho người trong nhà biết cô có tâm tư trộm trứng gà, thì cô xong chắc.
Cô ta cầm lấy chén, chạy nhanh như một làn khói.
Đi qua ngã rẽ cô ta oán hận mà nhìn chằm chằm bóng lưng Hoa Chiêu.
Lớn lên béo như heo, chỉ liếc mắt thôi cũng làm người ta muốn ói, cái người kia bị mù à?Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô ta.
Hoa Tiểu Ngọc bị doạ, giật mình một cái, lập tức chạy đi.
Về đến nhà lại bị đánh vài cái.“Tại sao lại vô dụng như vậy?”“Không phải cùng Hoa Chiêu qua lại rất tốt sao?”“Mày đắc tội gì nó vậy?”“Mặc kệ mày dùng biện pháp gì? Phải đem cô ta dỗ dành cho tốt!”Người trong nhà bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận cùng mắng chửi.
Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu, ôm mặt khóc, trong lòng nhưng lại hận đến chết.
Đều tại các người đán chủ ý lên nhà của họ, nên mới đắc tội bọn họ! Hiện tại lại đem hết trách nhiệm đổ lên đầu cô! Nhưng cô ta ngoại trừ khóc cũng không dám là gì.………Vài ngày sau, Tiểu Triệu lại lái xe đến, dưới ánh mắt tò mò của nguòi dân trong thôn, từ trong nhà Hoa Chiêu khiêng đi rất nhiều giỏ.Lần này rốt cục có người nhịn không được , tò mò hỏi: “Tiểu Hoa nhi a! Bên trong giỏ đựng gì vậy?” Thím Mã hỏi thăm.“Là giá đỗ!” Hoa Chiêu lớn tiếng nói: “Hôm đó cháu và ông nội đi thăm chiếu hữu.
Đông đội cũ của ông nội nghe nói cháu co thể ủ giá, vừa hay bọn họ cũng cần, liền uỷ thác cháu hỗ trợ bọn họ ủ giá!”Là hỗ trợ a…Không phải bán.
Nếu để cho những người này biết rõ lợi nhuận một ngày hơn 1000 đồng, cô sẽ không thể sống cuộc sống yên bình rồi.Ah! Nguyên lại là như vậy ah! Những người xung quanh giật mình.
Thím Mã do do dự dự còn muốn hỏi, cũng không biết có nên hỏi hay không.“Không được trả tiền” Hoa Chiêu chủ động nói ra: “Cháu chính là hỗ trợ, làm sao có thể lấy tiền.
Bất quá ông chú kia không nỡ để cháu hỗ trợ không công, mỗi lần liền cho cháu mấy cân đậu xanh coi như cảm tạ.”“Như vậy ah!” Thím Mã tin, Những người khác cũng tin.
Bọn họ biết Hoa Chiêu đang giúp ai làm việc, hỗ trợ nhà nước, đó là vinh dự, sao có thể đòi tiền?Bọn họ cho rằng cùng lắm người ta sẽ nói chuyện với đại đội, cho cô tính toán điểm công.
Bất quá không có công điểm, lại cho mấy cân đậu xanh, cũng được, một cân đậu xanh mấy mao tiền đây này! Ủ được giá đỗ, cũng được vài đồng tiền đấy! Không ít!.Mọi người nhìn trong giỏ thấy giá đỗ trắng trắng mềm mềm, rốt cục tin là Hoa Chiêu có thể ủ giá đỗ.
Thím Mã lại nói chuyện, vẫn là muốn nói lại thôi, cuối cùng bà thấy tính tình của Hoa Chiêu kì thật không tệ, liền mở miệng nói: “Tiểu Hoa nhi a, cháu có thể dạy thím cách làm giá đỗ không?” Một cân đậu xanh ủ thành mấy cân giá đỗ, không bán, để chính nhà mình ăn cũng rất tốt, đặc biệt hiện tại là thời kỳ giáp vụ (*Dễ gây đói kém).Hoa Chiêu lần này cũng có chút do dự, không phải cô không muốn dạy, mà căn bản cô dạy không được.
Cô đem biện pháp một chút cũng không giấu dạy cho người khác, họ cũng không thể ủ ra loại giá đỗ này, ngược lại còn nói cô che giấu bí quyết, nỗ lực của cô cũng không lấy được lòng người.
Nhưng không đáp ứng lại không được, như vậy chính là trực tiếp che giấu rồi.“Thím, cháu không thể dạy cho thím, vì không biết dạy như thế nào.” Không đợi thím Mã trở mặt, Hoa Chiêu tiếp tục nói: “Nếu không cứ như vậy, lúc cháu làm giá đỗ, thím ở bên cạnh nhìn xem, cái gì không hiểu liền hỏi, cháu nhất định nói cho thím biết.”.“Ai! Được được!” Thím Mã càng cao hứng, như vậy so với nói miệng còn tốt hơn, bà còn sợ chính mình nghe không hiểu đây này.
Bà cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Hoa Chiêu không muốn dạy không công, muốn tìm người hỗ trợ làm cho cô vài ngày.
Nha đầu béo này! Còn rất khôn!.Những người khác nghe được, lập tức bảy tám cô con dâu trong thôn muốn đến học ủ giá đỗ.“Đi! Đều đến đây đi.” Hoa Chiêu cũng không cự tuyệt ai.
Sân nhỏ nhà Hoa Chiêu lập tức náo nhiệt lên.Cái nhà kho vốn thô sơ, vài ngày trước đã được Tiểu Triệu dẫn người đến tu chỉnh qua, diện tích lớn hơn gấp năm sáu lần, rông rãi, sạch sẽ.
Bên trong nhà kho, từng dãy giỏ giá đỗ sắp xếp chỉnh tề, vừa nhìn đã thấy phi thường rung động.
Hoa Chiêu hiện tại đã thông qua Tiểu Triệu chuyển đến 750 cái giỏ đan, mỗi ngày ra 150 giỏ, 5 ngày một vòng, vừa vặn đủ.
Trước kia vì thiếu không gian, nên cứ 2 ngày cô lấy ra 300 giỏ lừa gạt một chút, hiện tại đã đủ chỗ, cũng không cần mạo hiểm rồi.“Ôi trời ơi…..Những cái này đều là một mình cháu làm?” Thím Mã kinh ngạc lên tiếng.
Nhìn những dãy giỏ đếm không hết, chỉ việc di chuyển nó bà một mình cũng không làm được ah!.“Ông nội của cháu thỉnh thoảng sẽ giúp một chút.” Hoa Chiêu nói ra.
Nhưng là Hoa Cường năng lực có hạn, ông chỉ là lúc Hoa Chiêu xả nước sẽ che che mấy cái nắp lên.“Đến đây đi, chúng ta bắt đầu” Hoa Chiêu nói ra.
Cô cũng không chỉ làm việc mà không nói chuyện như trước đây, có người hỏi, cô sẽ nói lại rất kỹ càng, mỗi bước, làm như thế nào, tại sao phải làm như vậy, cái gì tuyệt đối không được làm, cô đều nói.
Hơn nữa lại nói rất đơn giản, dễ hiểu, chỉ cần không phải là kẻ đần, đảm bảo sẽ học được.Bảy tám chị dâu lập tức thay đổi cách nhìn mới về Hoa Chiêu, ai nói Hoa Chiêu chúng ta hung dữ? Hoa Chiêu là người nhiệt tâm nhất toàn thôn chúng ta!Hoa Chiêu chân tay nhanh nhẹn, ngâm những mẻ đậu cho hôm nay, sau đó đi xả nước cho mấy mẻ đậu trước.
Kỳ thật ủ giá đỗ rất đơn giản, chỉ cần ngâm đậu, cho ra giỏ, xả nước mỗi ngày, sau đó đợi đến khi ăn được là tốt rồi.
Chỉ là cái việc xả nước này cũng rất tốn thể lực, giỏ lớn, không phải chỉ xả một gáo nước là được, mỗi hạt đậu đều nhất định phải được xả nước mỗi ngày.
Hơn nữa 750 giỏ.
Về sau bảy tám người phụ nữ trong thôn hỗ trợ xối nước, cuối cùng mọi người đều mỏi đến nỗi không nhấc nổi tay lên.
Đây quả thực không phải là công việc của người mà! Lại nhìn Hoa Chiêu tự mình dễ dàng xả mấy trăm thùng, giống như vẫn còn sức để xả thêm mấy trăm giỏ nữa.Tất cả mọi người đối với cô thay đổi cách nhìn, Hoa Chiêu đâu phải lười? Đây là người giỏi nhất thôn đấy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...