Editor: kkoten
Từ ngày hôm đó chỉ cần có Lâm Nguyện tham gia tụ hội, Nạp Lan Chi liền không tham gia.
Tâm tư của Nạp Lan Tông đối với Lâm Nguyện cũng không còn, lần đầu tiên hắn cảm nhận được mị lực của tiền tài, một người nam nhân, không thể không có nhất chính là tiền.
Sau một thời gian bị bệnh, quan hệ của Mộc Uyển Tình và Mộc Chính Thiên khôi phục như lúc ban đầu, ngày càng có bộ dạng thân thiết, đối với Mộc Uyển Tâm cũng thân cận rất nhiều, có đôi khi còn mang Mộc Uyển Tâm đi ra ngoài mua quần áo, làm cho Mộc Chính Thiên rất vừa lòng.
Năm nay là sinh nhật bốn mươi tuổi của Mộc Chính Thiên, Mộc Uyển Tình đề nghị nên làm một bữa tiệc chúc mừng sinh nhật, Mộc Uyển Tâm lần đầu tiên tiếp xúc với mấy thứ xã hội thượng lưu này, kích động đến nỗi đầu óc vẫn luôn suy nghĩ ngày đó nên mặc cái gì.
Mộc phu nhân vẫn chưa gặp qua mẹ của Mộc Uyển Tâm bao giờ, tò mò hỏi một câu, lại hỏi có muốn mời mẹ của cô ta đến hay không.
Mộc Chính Thiên hơi hơi chột dạ, Mộc Uyển Tâm chờ mong mà nhìn hắn, cô ta đã hơn nửa tháng chưa gặp lại mẹ, lần trước lén lút đi gặp, cũng chỉ gặp được hai tiếng.
Mộc Chính Thiên định bảo không cần nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cô ta thì lời nói đến miệng chuyển thành: "Ừm, cũng mời tới đi.
Mẹ Uyển Tâm tương đối bận, vẫn luôn công tác ở thành phố bên cạnh."
Mộc phu nhân cảm thán nói: "Một thân một mình mang theo con gái thật không dễ dàng gì."
Mộc Uyển Tình mắt lạnh nhìn đôi cha con kia kẻ xướng người hoạ, khóe miệng tươi cười như cũ thực ôn hòa, người một nhà đều đến đông đủ, kia thật đúng lúc.
"Chị, chị nói em mặc cái này có đẹp không?" Mộc Uyển Tâm thay một bộ lễ phục cúp ngực màu hồng nhạt, cô ta lần đầu tiên tiến vào vòng giao thiệp giới thượng lưu này, nhất định phải lợi dụng cơ hội lần này thật tốt.
Mộc Uyển Tình gật gật đầu, "Cô có làn da trắng, rất thích hợp với cô."
Ngón tay lướt trên giá treo quần áo, lựa chọn một cái váy đuôi cá màu trắng gạo.
Người bán hàng cười nói: "Mộc tiểu thư ánh mắt thật tốt, đây là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế selina."
Cô thay vào hiệu quả cũng thực tốt, Mộc Uyển Tình dáng người cao gầy, càng tôn dáng lên dáng người của cô ấy.
Mộc Uyển Tâm làm nũng nói: "chị, em cũng rất thích cái váy này a, chị có thể nhường cho em được không?"
"Uyển Tâm, cái váy này có chút kén dáng người mặc." Mộc Uyển Tình uyển chuyển mà nói.
Váy đuôi cá quả thực chính là khảo nghiệm dáng người của người mặc nó, Mộc Uyển Tâm là tiểu giai nhân thanh tú tiêu chuẩn, phong cách điềm mỹ rất thích hợp với cô ta, nhưng Mộc Uyển Tình nói một câu này lại càng khiến cô ta càng kiên định muốn có hơn.
Mộc Uyển Tình giống như bất đắc dĩ mà thay ra cho cô ta.
Mộc Uyển Tâm cắn răng đi vào phòng thay đồ, chỗ đùi của cô ta có chút thô, nhưng cũng may vẫn còn có thể chen vào được.
Có đôi khi người ta liền thích phóng đại ưu điểm của mình rồi xem nhẹ chính khuyết điểm của bản thân.
Mộc Uyển Tâm đời này ghét nhất chính là bại bởi Mộc Uyển Tình, dù chỉ một cái váy cũng không được.
Mộc Uyển Tình chọn một cái váy khác màu đen, màu đen này, càng thích hợp cho báo thù không phải sao?
Tiệc sinh nhật được tổ chức tại phòng VIP trên tầng cao nhất của khách sạn JRM lớn nhất thành phố S, chủ yếu do có một số nhân vật nổi tiếng giới thương nhân, chính trị cũng tới tham dự.
Một nhà ba người đứng ở cửa nghênh đón khách nhân, Mộc Uyển Tâm cũng rất muốn đứng ở bên người Mộc Chính Thiên, nhưng cô ta bị lấy danh nghĩa là khách nhân mời tới an vị trên bàn tiệc, đáy lòng dường như bị cào ngứa, duỗi dài cổ trông ra cửa, như là phải nhớ kỹ mỗi một người tiến vào.
Mẹ của Mộc Uyển Tâm là Trương Ngọc mặc một thân sườn xám màu đỏ, xem bộ dáng liền biết bộ dáng Mộc Uyển Tâm sau này, lúc đi vào, đầu tiên là hướng Mộc phu nhân tỏ vẻ cảm tạ, lại không mất lễ phép mà cùng Mộc giáo sư chào hỏi.
Mộc Uyển Tình từ đời trước đến nay một đời vẫn luôn rất bội phục nữ nhân này năng lực tùy cơ ứng biến, hiện tại Mộc Uyển Tâm cùng mẹ cô ta kém đến cũng không phải chỉ một level.
Trương Ngọc so với Mộc Uyển Tâm biết ứng đối, thực mau liền làm quen được với mấy vị quý phu nhân.
Mộc Uyển Tâm có chút buồn bực, đi toilet.
"Cô gái vẫn luôn đi theo phía sau Mộc gia là ai a? Trước kia sao chưa thấy qua bao giờ? Chẳng lẽ là người Khương gia? ( Mộc phu nhân họ Khương )"
"Tôi nghe nói là con gái của bạn Mộc tiên sinh, ở nhờ nhà Mộc gia."
"Thế mà cô ta làm như mình là chủ nhân bữa tiệc không bằng, cười chết người, đùi cô ta nơi đó thô như vậy còn dám mặc váy đuôi cá, lùn càng thêm lùn, như là cái thùng di động, ha ha ha."
Mộc Uyển Tâm cúi đầu nhìn váy của mình, tay nắm chặt váy, quật cường nhấp miệng, cô (MUTâm) không kém hơn cô ta (MUTình), nhất định sẽ không.
"Hoan nghênh các vị đi vào.....!chúng ta đến dự buổi tiệc ngày hôm nay......!mời Mộc Chính Thiên tiên sinh và Khương Liên phu nhân lên sân khấu!"
Hai vợ chồng đi đến trên đài, Mộc phu nhân nói trước, "Tôi rất vui khi mọi người đã bớt chút thời gian tham gia bữa tiệc chúc mừng sinh nhật của chồng tôi hôm nay, Mộc gia rất vinh hạnh, tại đây tôi cũng không có lời nào muốn nói, chỉ hy vọng mọi người ăn uống no say, chính là chúc phúc lớn nhất đối với chúng tôi."
"Mộc phu nhân lời nói chất phác, liền hy vọng mọi người ăn uống no say.
Mộc phu nhân cùng Mộc tiên sinh đã kết hôn gần hai mươi năm, hai người giúp đỡ lẫn nhau đi đến hiện tại, là vợ chồng mẫu mực của thành phố S chúng ta, Mộc tiên sinh là người đàn ông tốt tiêu chuẩn người ba tốt mẫu mực, ở thời khắc đặc biệt như hôm nay, Mộc tiên sinh có điều gì muốn nói không ?"
Mộc Chính Thiên cầm lấy microphone, ho nhẹ hai tiếng, "Thực vinh hạnh có thể mời nhiều bạn bè thân thích như vậy......!Rất nhiều thân hữu chứng kiến tình yêu của tôi và A Liên nhiều năm qua, tôi vẫn luôn thực nỗ lực mà làm một người chồng người ba tốt......"
Đột nhiên dưới đài một mảnh ồ lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía màn hình lớn trên sân khấu.
Mộc Chính Thiên quay đầu nhìn lại, máu cả người đều hướng thẳng lên trên ót!
Mộc phu nhân toàn thân đều cứng lại.
Trên màn hình lớn tất cả đều là ảnh chụp Mộc Chính Thiên đang thân mật với Trương Ngọc, còn đang không ngừng thay đổi các ảnh khác nhau, thậm chí không thiếu ảnh giường chiếu, còn có ảnh gia đình một nhàba người!
"Đây, đây không phải là người phụ nữ này cùng cô gái kia sao? Trời ạ, còn công nhiên mang theo lại đây."
"Nhìn không ra Mộc giáo sư cư nhiên là cái dạng người này!"
Mộc phu nhân nhìn qua khuôn mặt Mộc Chính Thiên hiện ra kinh ngạc không thể tin tưởng, rồi lại dừng trên người mẹ con Trương thị, sắc mặt lãnh ngạnh, hóa ra là như thế này, Mộc Chính Thiên, ngươi thật là làm tốt lắm.
Sau một hồi Mộc Chính Thiên mới phản ứng lại, lớn tiếng nói: "Ảnh chụp là PS! Đây là PS......"
Cùng lúc trên màn hình lớn liền hiện ra một phần xét nghiệm ADN, tiếp nhận dùng tóc để xét nghiệm, chứng thực quan hệ cha con.
Toàn trường lại lần nữa ồ lên.
Mộc phu nhân đoạt microphone nói, ngữ khí thực công thức hoá: "Thực xin lỗi làm mọi người xem chê cười, mời mọi người an tâm dùng cơm, cảm ơn."
Trương Ngọc trên mặt đã một mảnh trắng bệch, người cùng bàn đều nhìn hai mẹ con bà ta, Trương Ngọc kéo kéo Mộc Uyển Tâm, thấp giọng nói: "Chúng ta đi nhanh."
Mộc Uyển Tâm khờ dại nghĩ như vậy không phải vừa đúng lúc sao? Nếu Khương Liên cùng ba ba ly hôn chẳng phải là một nhà có thể đoàn viên sao?
Trương Ngọc so với cô ta lại có thể rõ ràng hơn nhiều, Mộc gia này đều vì có Khương Liên mới có ngày hôm nay, nếu Khương Liên chết thì đối với bọn họ mới có lợi, đáng tiếc lần trước thất bại, hiện tại......
Bà ta lôi kéo con gái đứng dậy chạy nhanh, nhưng vẫn không kịp, bảo tiêu đã nhanh chóng tới chặn hai người lại.
"Trương phu nhân, phu nhân chúng tôi mời hai người đi qua."
"Các người muốn làm gì!" Trương Ngọc bị hai bảo tiêu kẹp mang đi, hoảng loạn giãy giụa, nơi nào tránh thoát được.
Mộc Uyển Tâm trong lòng lộp bộp một tiếng, "Các người làm cái gì! Bà ấy là mẹ tôi! Các người không được động vào bà ấy."
Người bên cạnh cười nhạo một tiếng: "Cô là ai a? Mộc gia nhị tiểu thư? Cười chết người, Mộc gia này nếu không phải có Mộc phu nhân thì tính cọng hành nào a!"
"Mộc giáo sư này ngoài mặt nhìn qua thì nghiêm trang, sau lưng cũng chỉ là cái dạng người này thôi.
Mộc phu nhân, một người phụ nữ ở bên ngoài dốc sức làm việc về nhà lại chăm lo cho gia đình cũng không dễ dàng gì, thế mà ông ta còn làm ra loại chuyện như vậy.
Con gái riêng cũng chỉ nhỏ hơn Uyển Tình một tuổi đi, đây chẳng phải Khương tổng vẫn luôn thay Mộc giáo sư nuôi con gái của tiểu tam sao."
Bên trong phòng nghỉ.
Mộc Chính Thiên ăn nói khép nép cùng Mộc phu nhân nói lời hay, "A Liên, em còn không hiểu anh sao? Mấy tấm ảnh kia đều do người khác PS, muốn tới ly gián chúng ta, em cũng không thể tin a!"
Mộc phu nhân sắc mặt không thay đổi chút nào, rút tay bị ông ta giữ chặt về, "Ngươi biết không? Ngươi mỗi một lần chột dạ đều sẽ nói tương đối nhiều, hơn nữa nội dung lặp lại."
Mộc Chính Thiên ngẩn người, nhu nhu miệng.
Mộc Uyển Tình cúi đầu, cô rất muốn tìm một cái biểu tình thích hợp biểu đạt mình rất kinh ngạc cùng thương tâm, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể cúi đầu câu môi cười.
"Uyển Tình, con cùng mẹ con nói, ba ba như thế nào sẽ làm ra loại chuyện này!" Mộc Chính Thiên đem ánh mắt chờ mong đầu hướng con gái, con gái luôn luôn sùng bái ông ta, nhất định sẽ vì ông ta nói chuyện.
Cửa phòng nghỉ bị mở ra, hai mẹ con gây rối ồn ào bị đẩy vào trong.
Bảo tiêu đóng cửa lại.
Trương Ngọc ánh mắt chạm đến Mộc phu nhân liền dời đi, bất lực ủy khuất mà nhìn về phía Mộc Chính Thiên.
Mộc Uyển Tình thầm kêu một tiếng, thật đúng là một đóa tiểu bạch liên!
"Em sao lại đem bọn họ mang vào đây." Mộc Chính Thiên cũng không đi nhìn Trương Ngọc, hỏi Mộc phu nhân.
Trương Ngọc nói: "Mộc phu nhân, ngài ngàn vạn đừng hiểu lầm, Mộc tiên sinh là xem hai mẹ con chúng tôi bơ vơ không nơi nương tựa, mới chiếu cố chúng tôi nhiều chút, chúng tôi thật sự trong sạch."
"Tôi giống như gặp qua bà rồi." Mộc Uyển Tình nhìn Trương Ngọc nói, người ở đây đều sửng sốt, "Ở trong album của ba, là ảnh tốt nghiệp đại học các người."
Trương Ngọc thân mình run nhè nhẹ.
Đúng vậy, Trương Ngọc và Mộc Chính Thiên là sư đồ luyến, lúc ấy Mộc Chính Thiên cùng Mộc phu nhân đã kết hôn, Mộc phu nhân vì sự nghiệp, tạm thời không muốn có con, Mộc Chính Thiên là chủ nghĩa đại nam tử điển hình, cảm thấy phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con, hai vợ chồng luôn cãi nhau, lúc này Trương Ngọc đối với Mộc Chính Thiên chính là một đóa ôn nhu giải ngữ.
Mộc Uyển Tâm vẻ mặt phẫn hận: "Mẹ tôi cùng ba ở đại học đã quen nhau, đều tại mẹ của cô dùng quyền thế ức hiếp, ba tôi mới bất đắc dĩ! Mộc Uyển Tình, cô mới là con gái của tiểu tam!"
Mộc Uyển Tình cười, đúng rồi, chính là cái giải thích này, Mộc phu nhân sau khi chết, trên mạng bài viết che trời lấp đất vì Trương Ngọc tẩy trắng, như là《Nói về những bí mật của Mộc chưa từng tiết lộ, nữ nhân chân chính sau lưng Mộc giáo sư》, xem ra Trương Ngọc cũng tẩy não Mộc Uyển Tâm như vậy.
Mộc Chính Thiên cùng Trương Ngọc sắc mặt biến đổi, Trương Ngọc quát lớn nói: "Uyển Tâm con nói cái gì vậy!"
Mộc phu nhân giận quá hóa cười, đứng lên, "Là Trương Uyển Tâm hay vẫn là Mộc Uyển Tâm đây? Mộc Chính Thiên, ngươi thật là làm tốt lắm!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...