Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Tá An Hủy ngủ thật sự trầm ổn, trước nay chưa từng có trầm ổn như vậy. Không có mất ngủ, không có ác mộng, không có toàn thân gân cốt đau nhức, không có hô hấp không thuận, không có đau đầu...... Thì ra trải qua nhiều năm bệnh lặt vặt triền thân, giờ đây trở về thời thiếu nữ vô ưu vô lo, sức khỏe thuần tịnh, ngay cả chất lượng giấc ngủ đều tuyệt hảo, khiến cho nàng cảm thấy thật vi diệu.


Lúc Tá An Hủy mở mắt ra, thời gian đã là ba giờ sáng, bỏ lỡ cơm tối, nếu không phải bị đói tỉnh, nàng hẳn là có thể ngủ thẳng đến hừng đông.

Gia đình nàng hiện ở chung với vợ chồng bác cả, bọn họ ở tầng trên, nàng cùng cha mẹ ở tầng dưới, đều là tầng lầu một gian một ban công. Nàng không có phòng ngủ riêng, vì vậy lúc này tỉnh lại, nàng rất sợ quấy rầy đến cha mẹ.

Tá An Hủy nhẹ nhàng rời khỏi giường nhỏ, mang vào dép lê, thoáng nhìn cha mẹ còn đang ngủ say, liền chậm rãi mở cửa bước xuống lầu. Trước đây ban đêm đi cầu thang còn sợ hãi chuyện ma quỷ, hiện tại nghĩ đến, nàng liền cảm thấy rất buồn cười.

Nàng bật đèn lên, tỉ mỉ nhìn bày trí ở tầng dưới. Cái bàn gỗ nhỏ dùng để ăn cơm, cái tủ chén bằng nhựa đựng mấy bộ chén sứ màu trắng, còn có cái bếp than lô thịnh hành những năm cuối thế kỉ hai mươi.

Tuổi trẻ, thật tốt!


Tá An Hủy nhóm lên bếp lô, cấp chính mình làm một phần canh phù dung trứng. Kiếp trước bởi vì thân phận ảnh hậu, nàng rời cửa luôn sẽ bị chụp lén, càng bởi vì Liễu Dĩ Hân thích dùng bữa ở nhà, cho nên, nàng liền đem chuyện nấu nướng biến thành thú vui tiêu khiển, rãnh rỗi đều ở trong bếp luyện tay nghề.

Có một giai đoạn, để giữ vóc dáng, nàng một thời gian dài đều không thể ăn canh phù dung trứng, thậm chí muốn ăn bất kỳ món gì, đều phải hỏi qua dinh dưỡng sư. Bây giờ lần nữa được ăn uống tùy thích, nàng nhất định phải tận lực uy no chính mình!

Trọng sinh tuy là chuyện thần kỳ, nhưng không có nghĩa nhân sinh của nàng đều có thể được sửa chữa, một bước lên mây. Đóng qua rất nhiều phim huyền huyễn, Tá An Hủy cũng hiểu được, có một thứ gọi là 'hiệu ứng bươm bướm'. Khi nàng thay đổi một chuyện, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi theo, khiến cho sự tình càng lúc càng lệch quỹ đạo, cho nên kiếp này mọi chuyện nàng đều phải hết sức cẩn trọng.

Lĩnh ngộ rất nhiều đạo lý mà kiếp trước không thể hiểu được, Tá An Hủy giờ phút này nội tâm trở nên bình tĩnh rất nhiều. Nói không hận Liễu Dĩ Hân là giả, nhưng vô luận để ý, vô luận đau khổ như thế nào, cũng không thể lặp lại sai lầm. Nữ nhân kia không xứng để nàng một đời si tình, một đời nhớ thương.

Nàng muốn sống cho chính mình nhiều hơn, có thể gặp được một đối tượng tốt, nhận được ân cần đối đãi, có thể được gia đình ấm áp, mà không phải bị người kim ốc tàng kiều, vĩnh viễn không thể ra ánh sáng. Nàng muốn đi đường có thể ưỡn ngực, nắm tay người yêu đoàng hoàng tuyên bố 'em yêu chị', đúng lý hợp tình, được người thân bạn bè chúc phúc.

Chẳng qua, nghĩ đến ngày mai phải giả trang thành học sinh trung học, Tá An Hủy trong lòng nhịn không được muốn khóc. Kiến thức này kia, mình đã sớm trả lại cho các vị lão sư, bây giờ lần nữa phải nhặt lên, thật đúng là phi thường khó khăn.

Nhưng tri thức thay đổi vận mệnh. Tá An Hủy kiếp này cũng không muốn làm bình hoa di động, phải biết rằng, kiếp trước bởi vì không qua đại học, nàng tuy đoạt được Ảnh hậu nhưng luôn bị truyền thông giễu cợt. Ngay cả khi Liễu Dĩ Hân ra tay tô hồng, thì sau lưng một bộ phận không nhỏ anti fan luôn sôi nổi thảo luận, đương kim ảnh hậu nhưng có thể đọc hiểu kịch bản hay không?

Được lắm, ngữ văn, toán học, khoa học, ngoại ngữ, các ngươi đều đến đây, Tá An Hủy chấp hết!

Bất quá, lúc nàng thực sự ngồi ở trong phòng học nhìn qua đủ loại bài vở, nàng tựa hồ có cảm giác rất kinh dị. Nhất là ngoại ngữ, nàng nhưng không quen biết gì chúng nó, nhìn vào cấu trúc ngữ pháp, câu bị động chủ động các loại, đầu óc nàng như ổ trục bị kẹt, gương mặt tức khắc biến thành băng phôi.

Nàng nhớ lại những năm cuối sơ trung, bởi vì gương mặt xinh đẹp cùng giọng nói êm tai, nàng nhanh chóng được các nam sinh tôn sùng, vì vậy bài tập đều chẳng cần làm, đến lớp lập tức có người đưa bài cho nàng chép. Trong ký ức, môn học nàng thích nhất chỉ có ngữ văn, về sau bước vào giới giải trí, nàng còn có thể biểu diễn một ít tài lẻ, viết một vài bức thư pháp, ngâm một vài câu đối ra dáng ra hình.


Nhưng là, nàng bởi vì mỹ mạo được nam sinh yêu thích, đồng thời các nữ sinh phần lớn đều xa lánh. Nàng cũng khá tâm cao khí ngạo, đến thời điểm tốt nghiệp cao trung cũng không có bao nhiêu bạn học nữ. Cảm giác kia tuy rằng nàng thường không thèm để ý, nhưng trong lòng thật sự cô tịch.

Liếc nhìn trong ngăn tủ bị người thả vào một đám 'tiểu cường' (con gián), Tá An Hủy khẽ thở dài. Kiếp này mình nhất định phải tránh xa đám nam sinh kia, cố gắng thân thiện kết bạn cùng các đồng học nữ.

Nhưng có chuyện trước mắt phải giải quyết, chút nữa vào học, nàng lấy đâu ra bài tập để nộp đây? Nàng không phải trí tuệ siêu việt, dĩ nhiên không cách nào nhớ được các lão sư đã cho làm bài tập gì. Nhìn tới nhìn lui một vòng, chỉ có một vài người bạn nàng còn nhớ được tên, mà bàn bên cạnh liền có một nữ sinh dáng người cao gầy ngồi xuống, còn khẽ nháy mắt chào Tá An Hủy.

"Đại Đầu......" Tá An Hủy cố rặn trong ký ức ra một tên gọi. Đại Đầu cũng xem như người bạn có chút thân thiết với nàng, tính cách rất được, không hề hùa theo những nữ sinh kia xa lánh nàng, ngược lại đôi khi còn góp lời bênh vực nàng.

Còn không có hỏi ra vấn đề, Trần Tình Thanh bên kia đã đưa đến một mớ vở bài tập: "Đây, cho cậu, còn đủ thời gian chép, mỗi môn chép một nửa là tốt rồi."

Ách......

Tá An Hủy cảm thấy chính mình kiếp trước thích chép bài tập người khác, toàn lớp đều biết a. Bất quá nàng vẫn vui vẻ nhận lấy, lật lật nhìn, lập tức đem ngữ văn bài tập đều chép đi vào. Chính là không nghĩ tới, mình bất quá xin phép nghỉ mấy ngày, bài tập làm sao nhiều thành như vậy.

"Uy, An Hủy, cậu đang chép môn gì? Làm sao chép giống hệt toàn văn được?" Trần Tình Thanh liếc nhìn Tá An Hủy vốn nổi danh múa bút thành văn, thế nhưng lại đem bài tập ngữ văn toàn bộ đều chép, trời ạ, lão sư mà buồn buồn nhìn đến, hai người văn bản y hệt, còn không phải đem nàng đi đấu tố?


"...... Cho nên?" Tá An Hủy còn chưa phản ứng kịp, khó hiểu nhìn Trần Tình Thanh.

"Lão phật gia của mình, cậu chép đến chương hai là tốt lắm rồi. Hỏng bét, cậu chép toàn văn, lão sư hỏi đến, chúng ta biết nói thế nào!" Trần Tình Thanh trợn mắt. Đây là chuyện gì xảy ra, Tá An Hủy trình độ ngữ văn toàn ban đều biết, hôm nay làm sao chép bài của mình? "Bất quá, chữ của cậu đẹp lạ thường, thật tốt nhìn a." Trần Tình Thanh nhìn Tá An Hủy sách bài tập xinh đẹp tự thể, phi thường kinh ngạc.

......

Tiểu hài tử lực chú ý thật đúng là nhanh dời đi.

Tá An Hủy từ chối cho ý kiến cười cười, nhìn nhìn đồng hồ, thản nhiên đem bài tập đều nộp cho lớp trưởng. "Không có việc gì, mình chịu trách nhiệm.".

---------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận