Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

"Tá muội muội, là em?" Liễu Dĩ Hân trong nháy mắt liền nhận ra, một chút đều không hoài nghi chính mình có phải hay không nhận sai. Cũng không biết nàng làm sao phân rõ, vừa nghe chỉ biết là Tá An Hủy.


"Ách...... Đúng vậy." Tá An Hủy đổ một giọt mồ hôi lạnh, Liễu Dĩ Hân thế nào vừa nghe liền biết là nàng? Nhưng cũng tốt, nàng đỡ phải tốn một phen tự giới thiệu cùng điện thoại phí.

"Ừ?" Liễu Dĩ Hân khẽ đáp một tiếng, chờ đợi Tá An Hủy nói tiếp.

Kỳ thật Liễu Dĩ Hân đã yên lặng chờ cuộc gọi này thật lâu, rõ ràng nàng chưa từng chờ mong bất kỳ điều gì từ người khác, nhưng đối Tá An Hủy lại hoàn toàn bất đồng. Hôm nay nàng cũng chỉ là trùng hợp tiếp lên, không nghĩ thế nhưng vừa nghe liền nhận ra Tá An Hủy. Ngay cả chính nàng đều cảm thấy kỳ quái, vì sao luôn cảm thấy cô bé kia cực kỳ quen thuộc? Là duyên phận sao?

"Tỷ tỷ, khụ...Chính là Đậu Bình, cậu ấy nói muốn cảm ơn chị ngày đó giúp giải vây, cho nên muốn mời chị ăn bữa cơm." Tá An Hủy hít một hơi, tiếp tục nói.

"Chị đang bận, không biết khi nào thì mới có thời gian rảnh." Liễu Dĩ Hân lời nói nhất quán bình thản, dịu dàng cự tuyệt Tá An Hủy đề suất mời.

"Đều không thể rãnh một chút sao?" Tá An Hủy trong lòng buồn bực, Liễu Dĩ Hân làm sao có thể trực tiếp cự tuyệt như vậy.


"À, gần nhất hoạt động có vẻ nhiều, bất quá......" Liễu Dĩ Hân thanh âm lại lần nữa vang lên, sau tạm dừng làm cho Tá An Hủy có chút phát điên.

"Bất quá cái gì?" Tá An Hủy chỉ biết Liễu Dĩ Hân còn không nói điều kiện, sẽ không dễ dàng đáp ứng chính mình.

"Bất quá, nếu đổi lại em là người mời chị, chị liền có thể dành ra một chút thời gian." Liễu Dĩ Hân lời nói không dọa chết người không thôi.

Tá An Hủy cơ hồ có thể tưởng tượng, đầu dây bên kia nữ nhân đang thoải mái nửa nằm trên sô pha, tay bưng một tách cà phê nhấp nhấp, một bộ dáng dấp đang xem trò vui từ nàng. Dáng vẻ kia, muốn bao nhiêu đáng ghét thì có bấy nhiêu đáng ghét.

Hừ, mình vì cái gì phải mời chị ấy dùng cơm, tại sao lại đem đầu đề ném lên chính mình! Tá An Hủy thiếu chút nữa hộc máu, nữ nhân này thật đúng là lợi dụng cơ hội muốn gây khó dễ cho nàng mà.

"Đương nhiên, muội muội nếu không muốn mời tỷ tỷ, cũng không quan hệ." Liễu Dĩ Hân ngữ khí bình thản, nàng càng bình thản, Tá An Hủy càng cảm thấy phát hỏa. Đều phép khích tướng , có thể không đáp ứng sao? Không đáp ứng, bữa cơm này bất thành, chính mình sẽ bị Đậu Bình huyên náo đến chết mất.

"Đương nhiên em rất muốn mời chị, chúng ta đây hẹn thời gian, chị chừng nào rãnh đều được." Tá An Hủy lời nói cẩn thận, nghe không ra cảm xúc của nàng, trong giọng nói thản nhiên không dễ dàng phát hiện được một tia tức giận.

Lão nương một ảnh hậu ba mươi tuổi lại đấu không lại nữ sinh trung học nhà ngươi! Tá An Hủy cảm thấy bản thân đã sắp nhẫn nhịn đến chết.

Lúc Đậu Bình biết được tin tức, liền cao hứng đến hỏng rồi, còn kém ôm Tá An Hủy cuồng hôn. Phải biết rằng, trong trường học này có bao nhiêu người muốn mời Liễu Dĩ Hân ăn cơm mà không được. Nhưng kỳ quái chính là, Đậu Bình đầu tiên nghĩ đến cư nhiên là Tiết Hương Di, cô muốn lập tức khoe ra cho nữ nhân rắn rết kia biết, để cho cô ta tức điên. Đây còn không phải là cực đại phản kích?

Thời gian định ở cuối tuần, Liễu Dĩ Hân xưa nay chưa từng cùng đồng học dùng cơm qua, việc này còn phải xin phép ba của nàng rồi mới thuận, sau này Tá An Hủy mới biết được nguyên lai Liễu Khánh đối Liễu Dĩ Hân quản giáo nghiêm như vậy, ngay cả cùng đồng học ăn cơm đều phải châm chước mãi. Xem ra, ở trong mắt người khác, Liễu Dĩ Hân nhìn như hoàn mỹ nhưng cuộc sống không có một chút nào tự do.

Ngày đó Tá An Hủy cùng Đậu Bình xuất hiện trước cửa nhà ăn, Đậu Bình có chút nóng vội nhìn xung quanh, không biết được Liễu Dĩ Hân có tới hay không.

Tá An Hủy nhẹ nhàng bâng quơ nói:"Chị ấy đến rất đúng giờ, so đồng hồ báo thức còn chuẩn, cậu đừng lo."

"Cậu như thế nào biết?" Đậu Bình kinh ngạc một chút.


"Tớ cùng chị ấy hai nhà thâm giao, biết cũng có gì lạ." Tá An Hủy nhún vai, Liễu Dĩ Hân tính cách này, kiếp trước tám năm xem như nàng đã lĩnh giáo xuyên thấu.

Quả nhiên, đồng hồ vừa điểm mười một giờ, Liễu Dĩ Hân lập tức xuất hiện trước mặt Tá An Hủy cùng Đậu Bình, một thân trang phục thanh lệ trắng cùng đen, phối với dáng người của nàng, càng tôn thêm nét cao gầy. Gương mặt thanh ngạo vẫn không một tia ý cười, dù đến nơi nào cũng có thể làm nhiệt độ không khí xuống thấp.

"Tá muội muội tới thật sớm." Liễu Dĩ Hân mở miệng.

"Ân, Liễu học tỷ cũng thực đúng giờ." Tá An Hủy đánh chết cũng sẽ không lại gọi nàng tỷ tỷ .

"Em hảo, tôi là..." Liễu Dĩ Hân bất động thanh sắc cười cười, biết Tá An Hủy đang lảng tránh cái gì. Nhưng là, dưới tình huống như vậy tự nhiên không thể xem nhẹ Đậu Bình, xoay người đối Đậu Bình nói. Còn chưa nói xong, Đậu Bình liền tiếp lời.

"Em biết, Liễu Dĩ Hân Liễu học tỷ! Em thần tượng!" Đậu Bình cũng không e lệ.

"Cám ơn." Liễu Dĩ Hân biểu hiệm vân đạm phong khinh đều làm cho Tá An Hủy mở rộng tầm mắt, xem ra nữ nhân này cao ngạo là được dưỡng từ trong trứng, trách không được về sau gừng càng già càng cay.

Ba người tiến vào bàn ngồi, có Đậu Bình ở, tự nhiên sẽ không tẻ ngắt, Đậu Bình còn kém không đứng hẳn ở sau ghế hầu hạ Liễu Dĩ Hân, này tráng miệng, đồ ăn, bưng trà rót nước đều làm rất thuận tay. Rốt cục Liễu Dĩ Hân khóe miệng cũng có chút co rúm, trong lòng đại khái là ở suy xét Tá An Hủy kết giao bạn bè như thế nào.

Nhìn Liễu Dĩ Hân biểu tình không được tự nhiên, Tá An Hủy nhưng thật ra cảm thấy rất thú vị, Đậu Bình quá nhiệt tình biến thành dở hơi, nhưng cũng sẽ làm Liễu Dĩ Hân sinh ra ngượng ngùng.


"Liễu học tỷ, chị lập tức sẽ tốt nghiệp, tính toán đến đâu rồi?" Đậu Bình muốn hỏi vấn đề này thật lâu, cô thập phần tò mò Liễu Dĩ Hân người kế thừa của một gia tộc lớn, sẽ chọn trường đại học như thế nào.

"Tôi sẽ xuất ngoại." Liễu Dĩ Hân thẳng thắn nói. Cha nàng chưa bao giờ hỏi qua chính nàng ý kiến, trước giờ chỉ đơn thuần là sắp xếp, rồi ép buộc nàng làm theo. Nàng chẳng qua là chiếu theo làm, nhưng sâu trong lòng vẫn muốn một ngày thoát khỏi, sau đó tạo dựng chính mình sự nghiệp.

Tá An Hủy nghe vậy chợt nghĩ tới kiếp trước, Liễu Dĩ Hân học đại học cùng nghiên cứu sinh đều ở nước ngoài, sau khi về nước liền tiếp nhận tập đoàn Tưởng Khởi, từng bước đứng vững ở thương trường, sau đó mở rộng toàn bộ thị trường cùng sản nghiệp gia tộc. Nhưng không biết tại sao, nghĩ tới chị ấy sẽ lập tức biến mất trong tầm nhìn của nàng, nàng lại có loại cảm giác mất mát khó tả.

Thói quen thật sự rất đáng sợ, Tá An Hủy chỉ cảm thấy vô luận là ai, đột nhiên một ngày mất đi người quen thuộc ở bên mình, cũng sẽ cảm giác hụt hẫng như vậy. Cũng không hiểu được, Liễu Dĩ Hân kiếp này đối với chính mình mà nói, bất quá chỉ là một học tỷ không nhiều thân quen.

"A? Vậy không phải tụi em sẽ không cách nào liên hệ đến học tỷ nữa?" Đậu Bình hoảng sợ, nước ngoài cũng không so với trong nước, đối với thế hệ nữ sinh ở thập niên này, khái niệm xuất ngoại là một thứ gì rất lớn lao, giống như đi vào một thế giới khác.

"Ân." Liễu Dĩ Hân trả lời Đậu Bình, ánh mắt lại liếc nhìn Tá An Hủy.

--------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận