Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta


Chịu khổ dưới tay Sở Nhiên, thực lực tổ dị năng một của đoàn đội Thiểm Thiên tăng lên nhanh chóng, Thẩm Dục thấy để hắn huấn luyện dị năng trong đoàn đội rất tốt, nhưng y lại sợ hắn cực khổ, vậy là y liền đánh chủ ý lên Mạc Dịch.
Mạc Dịch dù là tang thi có dị năng hệ không gian cấp sáu, nhưng tâm trí lại dừng lại ở độ tuổi trẻ con, cậu nhóc không biết nặng nhẹ khiến những tổ về sau chỉ có thể kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thực lực tăng lên, coi như chịu khổ không uổng.
Hôm nay Sở Nhiên rời giường muộn, lúc hắn dậy thì Thẩm Dục mặc tạp dề bưng theo đồ ăn sáng vào phòng.
Đặt đồ ăn lên bàn, y bước đến bên giường ôm lấy người vào lòng, trong đôi mắt ngập ý cười đều là hạnh phúc dễ dàng thấy được, hôn lên hai má hơi ửng hồng của hắn, y cười nói "Nhanh dậy thôi.

Hôm nay bà nội kêu chúng ta  cùng đám Lý Tinh với Quân Ân về nhà lớn ăn cơm đấy."
Vì cơ thể Sở Nhiên không tốt, bữa cơm ăn mừng bọn họ bình an trở về đến bây giờ mới được tổ chức.
Sở Nhiên không an phận ở trên người y cọ loạn, thanh niên sáng sớm tỉnh dậy có chuyện là bình thường, lại nói người yêu kề cận như vậy không phản ứng thì chắc chắn có vấn đề.
Rõ ràng người vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng tiểu đệ đệ lại đặc biệt có tinh thần, Thẩm Dục chỉ có thể bất đắc dĩ thả người ra, thúc giục hắn "Em nhanh đánh răng rửa mặt, ăn cơm xong chúng ta về nhà chính ăn cơm trưa."
Rõ ràng đang ôm một người rất cao lớn, rất ấm áp, nháy mắt trong lòng trống rỗng làm Sở Nhiên ngây ra.


Mấy giây sau hắn mới thanh tỉnh mà đứng dậy đi vào nhà tắm, tiếng nước bên trong vang ra làm Thẩm Dục buồn bực vuốt mặt, vành tai đỏ ửng rũ mắt nhìn cái lều nhỏ dưới tạp dề.
Huynh đệ à, khi không mày có tinh thần như vậy làm gì?! Chúng ta đều là người lớn, phải biết tiết chế a.1
Chờ Sở Nhiên đánh răng rửa mặt thay đồ xong xuôi, hai người bọn họ cùng nhau ăn sáng.
Sở Nhiên đột nhiên hỏi y "Dục, Thẩm gia có chi giao với gia tộc nào họ Uông không?"
Thẩm Dục cắn một ngụm bánh bao, y gật đầu đáp "Có, nhưng mà chỉ thân thiết qua lại từ đời ông nội anh thôi, đến đời này của bọn anh thì cũng chỉ có anh trai anh là Thẩm Hưng thỉnh thoảng có qua lại với con trai độc nhất của Uông gia."
Không biết tại sao hắn lại hỏi về Uông gia, y hỏi "Em biết người Uông gia sao?"
Sở Nhiên thật tự nhiên đáp "Không phải em biết, chỉ là em nghe Tiêu Tiêu nói cha mẹ nuôi của mình có quen biết một người đàn ông giàu có họ Uông mà thôi.

Em nghĩ nếu là người giàu có tiếng thì hẳn anh sẽ biết."
Suy nghĩ trong đầu Thẩm Dục hoạt động nhanh chóng, Liên Châu là thủ đô, mọi thông tin quan trọng đều được lưu giữ ở đây, vậy nhưng khi y tìm thông tin cơ bản của Sở Nhiên thì lại không tìm được, đến khi tra ở trên người Sở Tiêu Tiêu thì thấy trong hộ khẩu Sở gia chỉ có một mình cô là con, không có thêm bất cứ con nuôi nào cả.
Người có thể có thể xóa sạch sự tồn tại của một người thì cấp bậc trong cơ quan chính phủ chắc chắn không thấp.
Mà Uông gia, cả ba đời đều làm nghiên cứu, việc Sở Nhiên trở thành thực nghiệm thể chắc chắn không thoát khỏi
Thế nhưng Uông gia có liên quan đến anh trai Thẩm Hưng của y, vậy liệu việc này có liên quan đến Thẩm gia bọn họ hay không?
Y không dám nghĩ nữa, sự việc này vốn đơn giản chỉ là một viện nghiên cứu, hiện tại lại phát hiện ra nó không đơn giản như thế.
Hai người bọn họ ăn xong thì đi đến đại trạch Thẩm gia, hôm nay ở đây đông vui hơn hẳn mọi ngày.
Lý Tinh sớm đã dẫn Sở Tiêu Tiêu cùng anh em Thái gia đến trước, hai đứa nhỏ kia vừa thấy Sở Nhiên đến lập tức muốn nhào qua, chỉ là giữa đường bị Thẩm Dục túm lại.
Thái Hồng tức đến thở phì phò, cô bé chỉ vào mặt y mà lớn tiếng nói "Nhiên ca là của chúng ta, chú không được chiếm làm của riêng."
Thẩm Dục búng một cái lên trán cô bé, cười nói "Rõ ràng A Nhiên là của chú mà.


Bọn chú ở chung nhà, ngủ chung giường, đâu có phần của cháu đâu."
Lồng ngực nhỏ phập phồng kịch liệt, hàm răng nhỏ nghiến chặt, Thái Hồng nói lý không lại thì nhài qua cắn, chỉ tiếc sức hơi nhỏ, ngoài dấu nước miếng ra thì chính mình tự đau răng.
Bà nội Thẩm từ trong bếp đi ra nhìn bọn họ ầm ĩ với nhau thì không khỏi cười nói "A Dục à, con cũng đâu phải trẻ con, nhường A Hồng một chút đi."
Người già đều có thiên hướng yêu thích trẻ con, anh em Thái gia ngoài quậy phá ra thì dáng vẻ xinh đẹp khiến người yêu thích không chỗ chê.
Y cực oan ức nhìn bà nội mình mà nói "Bà nội à, nhường cái gì con cũng có thể nhường, nhưng bà kêu con nhường vợ thì không được đâu." nói xong còn ôm chặt lấy Sở Nhiên đang cười đến chảy nước mắt, ý tứ rõ ràng quyết không nhường.
Thẩm Cảnh thấy vậy cũng nói "Đúng đấy bà nội, vợ là của riêng, không nhường được a."
Bà nội Thẩm bị hai đứa cháu này chọc cho cười, bà vỗ đầu Thẩm Cảnh cười mắng "Mấy đứa nói cũng thật hay!"
Thái Hồng giận mà không có chỗ trút, cô bé nhanh chóng nói vào "Đúng vậy, nói thật hay.

Người không biết còn tưởng chú mới là vợ, còn dì Tử Lộ là chồng cơ."
Nhất thời cả phòng bị cô bé chọc cho cười đến đau bụng, Quân Tử Lộ nhéo cái mũi nhỏ của cô bé, nói "Thật là có mắt nhìn nha."
Bọn họ cùng nhau sôi nổi vui vẻ nói chuyện, Thái Hồng một bộ dáng tiểu nữ vương chọc cười mọi người không ít.
Đến tận bữa ăn mọi người đều ngồi vào bàn rồi nhưng Thẩm Hưng vẫn chưa có trở về, hẳn là hôm nay lại bận rộn rồi.
Hôm nay nhà có khách, không thể để khách chờ, bà nội Thẩm định để mọi người ăn cơm trước nhưng vừa đúng lúc này Thẩm Hưng trở về, theo hắn ta về cùng là một nam nhân đeo kính có dáng vẻ tri thức nho nhã.

Nam nhân lịch sự mà cười nói "Để mọi người phải đợi, thật là có lỗi."
Bà nội Thẩm thấy người đến là ai thì cong mắt cười nói "Tiểu Uông rốt cuộc cũng chịu tới rồi sao?! Đến vừa đúng lúc, chưa có muộn, hai đứa nhanh ngồi xuống đi."
Thẩm Hưng cùng nam nhân tiến vào ngồi xuống bên cạnh  bà nội Thẩm, từ đầu đến cuối hai người bọn họ động tác không có gì đặc biệt, thế nhưng ánh mắt của Sở Nhiên luôn dừng trên người nam nhân nho nhã lịch sự kia.
Sở Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh hắn đột nhiên trở nên căng thẳng, cô nắm lấy tay hắn, ghé qua nói nhỏ "Là nam nhân đó.

Em nhớ hắn ta tên gì rồi.

Mẹ giới thiệu với em hắn ta tên là Uông Hải."
Vừa lúc án mắt nam nhân dừng trên người Sở Nhiên, gã tươi cười lịch sự cùng hắn chào hỏi "Vị đây hẳn là Sở thiếu, Sở Nhiên đi?! Tôi là Uông Hải, nghe danh đã lâu."
Nhìn bàn tay thon gầy tinh tế có màu da trắng đến lạ thường vươn đến trước mặt mình, Sở Nhiên chậm rãi đưa tay ra cùng đối phương bắt tay, cười khẽ nói "Nghe danh tiến sĩ Uông đã lâu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận