Trọng Sinh Mạt Thế Về Bên Người Yêu Cũ
Khi cả nhóm về được nửa chặng đường tuyết đột nhiên đổ xuống!! Quý Sênh và Phó Thiên.đều lo lắng vì Năm Năm Ác Mộng đã đến.
Cả nhóm dừng lại ở S thị vào Nam Cung gia lấy thêm vài thứ cũng như gôm gọn cả mấy khó vũ khi do Quý Tú Nhi chỉ.
Sau khi lấy xong các kho ả cũng hết giá trị Phùng Doãn đem ả quăng vào đàn thi rồi trở về T thị.
Trời lạnh như giết người cả nhóm không dám chậm trễ lúc đi là gần tháng lúc về chỉ hơn 10 ngày.
" Ê!! Đến rồi" Phùng Doãn chỉ về phía trước.
Một cái tường thành lớn ở cổng có hàng trăm dị năng giả đang canh phòng và rất nhiều người đang chờ vào trong.
" Dừng lại!! Không biết sếp hàng à" Một kẻ cầm súng đi đến chặn đầu xe.
Gã ta mập hơn heo mà Quý Sênh nuôi tay cầm khẩu súng trường chặn trước đầu xe.
Nam Cung Thần lo ủ ấm cho Quý Sênh không ra" Ê! Tầm xử hộ tao"
Không cần đợi quá ba giây Thượng Tầm cầm khẩu súng bắn xuyên tim, gã chết ngay lập tức mà lính canh đã chạy đến vốn muốn trừng phạt nhóm hắn lại thấy huy hiệu ban lãnh đạo trên áo Phùng Doãn liền mời thẳng vào.
" Đó là đội nào vậy? Hoành tráng quá"
" Là đội của Nam Cung gia, nghe nói tháng trước đi thu thập hạt giống"
" Ước gì có thể gia nhập"
Ai nhìn vào đoàn xe cũng chỉ tró nói, đến nơi ở của Nam Cung gia vừa xuống xe Quý Sênh đã bị Nam Cung phu nhân ôm.
" Con dâu ta về rồi, mấy đứa mau vào đi" Bà nắm tay Quý Sênh kéo vào.
Bên trong Nam Cung Khanh và tất cả đã chờ đủ, Cường ca vừa thấy Lạc Minh liền lau đến ôm ôm cho đỡ nhớ và quên đi tháng ngày bị thốn cả tấn cơm chó vào mồm.
" Mấy đưa chịu cực rồi, chuyến lần này thu hoạch khá chứ" Nam Cung Khánh vỗ vai thằng con.
Hắn kể lại mấy chuyện trong chuyến đi cả việc của Phó Thiên rồi để bọn họ giải thích, đi hơn tháng hắn mệt lắm rồi khômg có thời gian giải thích đâu muốn ôm vợ ngủ thôi.
Một xe hạt giống kia cứ để mẹ cùng cha hắn giải quyết còn số hạt giống trong không gian cứ để đó khi nào căn cứ lên.giá thì hắn bán, mấy nay Quý Sênh cũng ít vào không gian chỉ dùng ý thức xem qua mấy lần, cậu phải công nhận ba người Minh Ý làm việc rất nhanh! Họ vào chư đến 5 ngày là tất cả đã đâu vào đó từng luống rau, củ cải, khoai cả lúa tất cả đều sắp thu hoạch.
Hiện tại căn cứ đã biết đến sự hiện diện của tinh hạch không sớm cũng muộn chuyện tinh hạch nhất định lộ, lúc đó lượng tinh hạch khẳn định ít đi cũng hên sao lúc trước có bao nhiêu tinh hạch cậu cũng cho Nam Cung Thần dùng nên hiện tại dị năng hắc hỏa đã cấp 8 còn lôi là cấp 6.
Mà theo cậu thấy thì trong cắn cứ hắn có vẻ là mạnh nhất rồi dù có là Alpha tinh anh thì họ chắc cũng cấp 4 là cao.
" Bé yêu đang nghĩ gì thế?" Hắn vừa tắm ra thấy cậu ngồi thất thần thì lại ôm.
Bị ôm cậu không phản kháng nhỏ giọng" Anh định khi nào cho Tầm ca và Hằng ca dùng tinh hạch dị năng? Nếu để lâu tinh hạch sẽ ít đi rất nhiều"
" Hằng và Tầm đều biết vụ này rồi, tụi nó đồng ý là để căn cứ tự nghiên cứu ra rồi mới hấp thu" Hắn gật gù nói.
Cậu và hắn nói thêm mấy câu thì ngủ luôn.
Ban lãnh đạo căn cứ ngoại Nam Cung gia đều nghĩ tuyết chỉ rơi vài ngày vì muốn lấy lòng dị năng giả mà tận tinhg phục vụ, đến tận 5 tháng sau tuyết vẫn rơi họ mới vỡ lẽ ra thì đã muộn! Tài nguyên của họ đã không còn bao nhiêu mà mấy dị.năng giả họ nuôi đều được voi đòi tiền.
Lương thực trong tổng kho chẳng còn lại bao nhiêu nhờ cái nhà kinh mà Nam Cung Thần yêu cầu họ mới còn chút nông sản bỏ bụng, từ mỗi ngày 3 bữa hiện tại chỉ còn 1 bữa mỗi hai ngày, thức ăn thì chỉ có vài cọng rau lèo tèo và một chén cháo 9 phần nước 1 phần gạo.
" Các vị đã biết tình hình căn cứ hiện tại, mong các vị có thể giúp dỡ tìm thêm vật tư" Trịnh Mầu nghiêm trọng nói.
Chính gã đã hơn hai ngày không ăn vì thiếu thức ăn, đám dị năng giả lúc trước gã chiêu mộ hiện tại chính là gánh nặng về sau, trong các nhà ở đây chỉ còn hai nhà là nhà họ Tô mới đến 3 tháng và Nam Cung gia là còn vật tư nhiều.
Nghe gã kể Nam Cung Thần một mặt không cảm xúc xoay xoay cái bút lạnh giọng" Là các người tự muốn nịnh nót bọn đó mà lấy vật tư ra tặng giờ hết lại kêu nhà tôi thêm vào, chưa nói đến các người chưa thông qua đã tự ý lấy vật tư trong kho tổng ra tôi còn chưa hỏi đến đấy"
Bị nói thế địa diện mấy nhà đen mặt đi.
" Chúng tôi còn không vì căn cứ! Thằng nhóc như cậu thì biết cái gì, đám đó không có đãi ngộ tốt thì sẽ bỏ đi" Lãnh Phụng đập bàn.
Gầm!
Chưa để ai kịp nói gì thêm Nam Cung Thần một lôi cầu đánh gã bay xa" Vì căn cứ!? Tôi cười chết đấy, bọn đó dám bỏ đi không? Khắp cái nước này chỉ có duy nhất căn cứ này chẳng lẽ đám đó ngu đến nổi bỏ đi, tại đây tôi nói rõ là trong 10 ngày số vật tư bị thiếu hút phải kiếm lại không thì đừng trách"
Hắn thả hắc hỏa cái bàn hóa tro, cả bọn đồng loạt sợ hãi vì cảm nhận được hắn đã mạnh hơn lúc trước! Trịnh Mậu cắn răng nhìn qua đại diện Tô gia.
" Ngài Tô ngài thấy ý tôi được không" Gã chỉ còn hi vọng vào cái nhà mới đến này.
Đáp lại gã Tô Chu cười nhẹ" Tôi sẽ đóng vào khô tổng 1 tấn bột mì, đây cũng là giới hạn".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...