Dương Hạo thấy Hạ Thái còn muốn nói chuyện, anh ta trực tiếp cắt ngang: "Được rồi Hạ Thái, cô đừng nói nữa, chúng ta đi xung quanh tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã, ngày mai còn xuất phát."Nói xong, Dương Hạo dẫn theo bọn Triệu Nhã, Triệu Lượng rời đi.
Hạ Thái đậm đậm chân tại chỗ mấy cái, có chút không cam lòng đuổi theo.Sau khi nhóm người đội Dương Hạo đi khỏi, Lâm Bạch hít một hơi thật sâu: "Cuối cùng đã đi."Anh vẫn luôn biết nữ sinh là loại sinh vật đáng sợ cố chấp nhất, nhưng không nghĩ tới, nữ sinh ở tận thế còn đáng sợ hơn.Hận không thể một mực kè kè cạnh ngươi, dù cho tàn nhẫn cự tuyệt, đối phương lại coi như không nghe thấy, vẫn như cũ quấn chặt lấy ngươi.Ví dụ điển hình như nữ sinh tên Hạ Thái này, tương lai sợ rằng còn có càng nhiều nữ sinh hơn thế.
Dù sao với giá trị nhan sắc của lão Đại và Nhất Nhất, năng lực trêu hoa ghẹo nguyệt của bọn họ thật sự là rất mạnh.Đương nhiên cũng không phải nói tất cả nữ sinh đều như vậy, chỉ là nữ sinh như vậy bọn họ gặp được rất ít.Đỗ Nguyên gãi đầu, hậu tri hậu giác nói: "A, hóa ra chúng ta đã trở mặt với bọn họ."Bọn họ ở đây dĩ nhiên là chỉ tiểu đội của Dương Hạo.
Đối với kết quả này, Đỗ Nguyên rất hài lòng.Khóe miệng Tần Nhất hiện lên nụ cười tà, mắt phượng xinh đẹp hơi híp lại: "Trở mặt thì trở mặt, có cái gì không tốt chứ, Dương Hạo không phải là người có thể thành đại sự."Tần Nhất trực tiếp cho Dương Hạo một cái kết luận.
Trực giác của cô luôn luôn rất chuẩn, mà trong mấy ngày ở chung ngắn ngủi, Tần Nhất cũng đã nhìn ra, Dương Hạo có chút khôn vặt, thực lực cũng không kém.Nhưng người này không quyết đoán, cân nhắc quá nhiều, thiếu năng lực lãnh đạo.
Đội của bọn họ cuối cùng nhất định sẽ chia năm xẻ bảy, bởi vì tâm của bọn họ cũng không đủ vững."Đúng vậy, chúng ta cũng không phải không thể không kết giao với anh ta.
Vốn chỉ là muốn trong tận thế giao thiệp thêm vài người bạn, dù sao đây cũng là chuyện tốt.
Nhưng xem ra hiện tại, bạn bè là không thể tùy tiện kết giao."Người lên tiếng là Lâm Thanh vừa đi khiêng mấy túi vật tư trở về, anh ta vừa dứt lời thì thả vật tư trêи vai xuống, cười nói: "Không nói đến bọn họ nữa, dù sao cũng chỉ là một vài người xa lạ.
Nhất Nhất, cậu cảm thấy khỏe hơn chưa?"Lâm Thanh lo lắng hỏi thăm sức khỏe của Tần Nhất.
Mấy ngày nay đám bọn họ đều rất lo lắng, đã thế còn phải đối mặt với khí lạnh tỏa ra của lão Đại.Tần Nhất xoay xoay cổ tay trắng nõn tinh tế, cho dù hiện tại thời tiết âm u không có nổi bao nhiêu tia sáng, nhưng làn da Tần Nhất trắng nõn giống như là có thể phản quang vậy."Không có việc gì, hiện tại tôi đã tốt hơn rất nhiều.
Quả nhiên vẫn phải đánh một trận, đánh xong cái gì cũng chỉ là mây bay."Tần Nhất càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này không tồi, lần sau tâm tình không tốt cứ trực tiếp tìm người đánh một trận là xong.Sở Mặc Hòa đang ôm thật chặt con thỏ đứng sau lưng Lâm Thanh, nghe được lời Tần Nhất nói thì vô cùng tán thành gật đầu một cái, đôi mắt long lanh ánh nước lóe sáng: "Đồng ý, tôi cũng cảm thấy đánh người là thoải mái nhất.
Chỉ cần đánh người xong, buồn đau vô cớ gì đó đều biến mất."Lâm Thanh kêu rên: "Xong rồi xong rồi, phải làm sao bây giờ? Ban đầu có một Sở Hòa đáng sợ đã đủ rồi, hiện tại lại thêm một Nhất Nhất.
Chậc chậc chậc, việc chùi đít về sau từ một phần nay lại thành hai phần rồi."Vân Hoán lạnh nhạt đảo mắt qua Lâm Thanh, một tay cắm trong túi quần, từ trêи xuống dưới toàn thân đồ đen, trông anh giống như ác ma tới từ vực sâu, cấm ɖu͙ƈ mà cao quý, giọng nói dễ nghe có thể khiến cho lỗ tai người nghe mang thai vang lên."Thất Thất có tôi là được rồi, cậu chỉ cần phụ trách thay Sở Hòa giải quyết tốt hậu quả thôi."Con bà nó, trong lòng Lâm Thanh chửi thầm, rốt cuộc đệ khống đã khống đến trình độ nào rồi?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...