Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Tần Nhất thấy được một Vân Hoán khác, anh giống như là anh túc, khiến cho người ta trầm mê.

Cánh môi nóng bỏng rơi xuống, Tần Nhất đã hoàn toàn luân hãm, cô sa vào trong ôn nhu của Vân Hoán, trầm luân bên trong ngọt ngào và vui thích anh cho, quên đi hết thảy, trong mắt trong lòng chỉ có lẫn nhau.

Có thứ gì đó đã mất kiểm soát, Vân Hoán cũng biết rõ không thể tiếp tục, nhưng lại không dừng được.

Bầu không khí tốt như vậy, hơn nữa còn đang ở nhà của họ, đúng, nhà của bọn họ, điều này khiến Vân Hoán càng thêm kích động.

Tần Nhất cũng không ngăn cản, cô vẫn luôn đồng ý anh, mà thuận theo tự nhiên cũng được, chỉ là Vân Hoán muốn giữ lại một khắc đẹp nhất của bọn họ vào ngày quan trọng kia.

Hiện tại, như này cũng rất tốt.

Không khí trong phòng càng ngày càng nồng nhiệt nóng bỏng, bỗng nhiên có người xông vào, khuôn mặt tuấn tú ngốc manh của Lâm Thanh xuất hiện: "Lão Đại, nghe nói anh và Nhất Nhất đã trở về?"
Trong phòng khách, Vương Ổn Ổn đỡ Trần Á Bình bước chậm từng bước.


Một đoạn thời gian không gặp, bụng Trần Á Bình đã to hơn, giống như quả dưa hấu vậy.

Mà người này hết lần này đến lần khác một điểm tự giác của phụ nữ có thai cũng không có, luôn hấp ta hấp tấp, khiến người ta lo lắng không thôi.

Còn không phải sao, cô ấy vừa ra khỏi cửa, đám bọn họ chắc chắn sẽ phải có người đi theo bên cạnh.

"Ài chà cha, Ổn Ổn, Đại Bạch, hai người nhanh chút, Nhất Nhất đã trở về, tôi nhớ Nhất Nhất chết đi được.

" Trần Á Bình một tay đỡ lấy bụng mình, sau đó hấp tấp muốn xông lên cầu thang.

"Được rồi được rồi, chị cẩn thận một chút, nam thần Công tử cũng sẽ không chạy, bụng của chị đã lớn như vậy, sao còn để cho người ta bận tâm lo lắng như thế chứ.

" Vương Ổn Ổn bất vi sở động, đỡ Trần Á Bình đi từ từ.

"Chị dâu, không cần phải vội.

" Lâm Bạch ở phía sau ôn nhuận cười nói, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn lên tầng.

"Sao lại không gấp, tôi đã vội muốn chết! Đại Bạch, tuổi cậu cũng không còn nhỏ, sao còn chưa có bạn gái? Không được nữa, thì mang bạn trai cậu trở về cũng được.

" Trần Á Bình thao thao nói lớn.

"Theo tôi ý, Ổn Ổn rất tốt, thực sự không được, hai người ghép thành một đôi không phải rất tốt sao.

" Con ngươi thanh lệ của Trần Á Bình đảo vòng, bỗng nhiên đề nghị.


"Chị dâu, chị đừng nói lung tung, tôi ngược lại không có việc gì, nhưng Ổn Ổn là cô gái tốt, chị nói như vậy, đối với thanh danh của cô ấy cũng không tốt.

" Nụ cười trên mặt Lâm Bạch không thay đổi, vẫn là dáng vẻ ôn nhuận như nước.

"Được được, tôi không lải nhải nữa, được chưa, cũng biết là cậu chê tôi phiền mà.

" Trong lòng Trần Á Bình thở dài, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chỉ hy vọng Ổn Ổn có thể sớm ngày nghĩ thông.

Vương Ổn Ổn cụp mí mắt xuống, không ai thấy được khổ sở trong mắt cô.

Nếu như có thể từ bỏ, cô đã sớm từ bỏ rồi, thế nhưng cô không quản được lòng mình.

Biết rõ trong lòng người này không có mình, nhưng cô vẫn không nhịn được bị anh hấp dẫn, không cách nào thoát ra được.

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Lâm Bạch cũng có phần bất đắc dĩ, anh biết Vương Ổn Ổn có ý với mình, thế nhưng trong lòng của anh thật sự không có cô.

Cho dù anh đã nói rõ ràng, nhưng cô vẫn không từ bỏ như cũ.


Nhưng chuyện tình cảm, xác thực thân bất do kỷ, nếu như có thể, anh cũng muốn buông xuống người kia trong lòng.

Cho nên bây giờ, chỉ có thể để Vương Ổn Ổn tự mình nghĩ thông.

"Ừm, à ờ! " Có lẽ là bầu không khí có phần không được tự nhiên, Trần Á Bình vừa định lên tiếng điều hòa bầu không khí một chút, chợt nghe trên tầng truyền tới âm thanh nổi giận.

"Lăn ra ngoài!"
Rét lạnh, xen lẫn vô số băng sương cùng tức giận.

Cơ thể Trần Á Bình run lên: "Sao thế, sao Vân Hoán tức giận như vậy?"
Khóe miệng Lâm Bạch hơi cong lên: "Chị dâu, đợi lát nữa chị sẽ biết.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui