Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Mỗi một Căn cứ trưởng đều có chút của cất trữ riêng, sau khi Lục Bác Ái chết, quỹ riêng của ông ta liền rơi vào tay Tần Miễn, nhưng Tần Miễn không độc chiếm, mà coi đó như kho lương thực khẩn cấp về sau căn cứ cần dùng.
Ai ngờ, vừa mới suy tính không được bao lâu thì căn cứ liền xảy ra chuyện.
Quỹ riêng của Lục Bác Ái rất phong phú, nếu chia mỗi người một ít thì cũng được vài ngụm, nhưng nếu thật đến loại tình trạng đó, những thức ăn này khẳng định ưu tiên phát cho dị năng giả.
Đây chính là sự tàn khốc của tận thế.
Thế nhưng có nhiều lương thực đến đâu cũng không chịu nổi sức người ăn, cho nên thức ăn chủ yếu của con người trong tận thế vẫn là đến từ thú biến dị.

Nhưng bây giờ bọn họ bị vây ở trong căn cứ, đồ ăn càng ngày càng ít.

Sau khi Phong Lãng ra về, ba cha con Tần gia đều có chút mỏi mệt.

Riêng trong lòng Tần Hàn Vũ thì lại có chút hối hận, sớm biết vậy anh đã không dẫn theo Bảo Bảo trở về, để Bảo Bảo cũng bị vây khốn ở đây.
Đang nghĩ ngợi, Tần Nhất với vẻ mặt sương lạnh đi tới, tuy cô không tỏ thái độ gì, thế nhưng ba cha con Tần gia biết cô đang tức giận.
"Bảo Bảo, em trở về rồi? Có đói bụng không?" Tần Hàn Vũ quan tâm hỏi, chỉ trừ không hỏi tại sao Tần Nhất không vui.
Tần Nhất nhẹ gật đầu với ba người: "Cảm ơn, tôi không đói, tôi hơi mệt, về phòng trước."
Làn váy của Tần Nhất vừa mới biến mất ở đầu bậc thang, Vân Hoán cũng trưng vẻ mặt băng lãnh đi đến, đôi mắt đào hoa thâm thúy cố chấp nhìn theo bóng lưng đã khuất ở cầu thang.
Giờ phút này, Tần Hàn Vũ nào có chỗ nào không hiểu, chẳng qua là vợ chồng trẻ giận dỗi mà thôi.

Nhưng mà bộ dáng lạnh lùng như băng này của Vân Hoán đã bao lâu rồi anh ta không được thấy nhỉ?
Trong khoảng thời gian này, Vân Hoán mà anh ta nhìn thấy đều là nhu hòa như nước, anh ta ngược lại đã sắp quên mất bộ mặt than này của Vân Hoán rồi.
"Này, có phải anh bắt nạt Nhất Nhất không?" Tần Hàn Mạt không chút khách khí nhe răng trợn mắt với Vân Hoán, trong mắt anh ta, em gái làm bất cứ chuyện gì đều là đúng.

Ánh mắt Tần Miễn cũng đảo qua, Vân Hoán biết tuy ông không nói gì, nhưng trong mắt đã có chút không vui.
Vân Hoán nhàn nhạt nhìn lướt qua ba người: "Thất Thất nói muốn tự mình đi gặp Zombie vương, các người nói, tôi có thể đồng ý không?"
Lời Vân Hoán vừa dứt, Tần Hàn Mạt lập tức kinh ngạc nhảy dựng lên: "Anh nói cái gì? Tại sao Nhất Nhất có thể có suy nghĩ này? Zombie vương là loại tồn tại gì cơ chứ, không thể để em ấy đi!"
Tần Hàn Mạt có chút nóng nảy, anh ta không muốn lại lần nữa mất đi em gái, cho dù là bị thương cũng không muốn nhìn thấy.
Giữa hai đầu lông mày của Vân Hoán lộ ra sự bất đắc dĩ: "Tôi cũng không muốn để cô ấy đi, cho nên cô ấy đang giận dỗi đó."
Tần Miễn thở phào một hơi, nhìn Vân Hoán tán thưởng: "Cậu làm rất tốt, mặc kệ con bé nháo như thế cũng không thể để nó đi."
Tần Nhất trở về phòng, đầu tiên là thoải mái tắm rửa một cái, thay một chiếc áo sơmi lụa màu hồng và một chiếc quần short jean ngắn, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra.
Trên giường, cục thịt nhỏ nào đó còn đang ngủ.


Tối hôm qua cô cho Tiểu Lam ăn hơi nhiều tinh thạch cao cấp, lúc này Tiểu Lam cần thông qua giấc ngủ để hấp thụ năng lượng, cũng không biết lúc nào có thể tỉnh lại.
Trong phòng không có bóng dáng của Vân Hoán, Tần Nhất nhíu mày, người đàn ông này vậy mà lại có thể nhịn được không mò đến? Nhưng mà, anh cho rằng cô không có chiêu khác sao?
Tần Nhất từ trên tầng đi xuống, ba cha con Tần Miễn và Vân Hoán đang ngồi ở trên ghế sô pha, cũng không biết là đang nói cái gì.

Khóe mắt Tần Hàn Mạt vừa liếc thấy Tần Nhất liền lập tức ngậm chặt, ba người còn lại cũng thuận theo nhìn lại.
Ba người Vân Hoán, Tần Miễn, Tần Hàn Vũ ánh mắt thản nhiên, nhìn không ra một chút xíu khác thường nào, chỉ có Tần Hàn Mạt bị đôi mắt phượng xinh đẹp của Tần Nhất đảo qua có chút không được tự nhiên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui