Lục Nguyên Thịnh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi đầy mặt, thế nhưng gã làm gì còn tâm tư đi lo những điều này, vô cùng đáng thương nhìn Tần Nhất: "Bà cô ơi, cầu xin cô thả tôi đi, là tôi có mắt không biết Thái Sơn."
Lục Nguyên Thịnh chỉ thiếu chưa kêu cha gọi mẹ, đây chính là dị năng giả hệ lôi đó! Tất cả căn cứ cộng lại cũng chỉ có hai người, có thể nói là trân quý đến không thể trân quý hơn.
Dạng người như vậy khẳng định là ở căn cứ lớn, hơn nữa địa vị cũng rất cao, làm sao một đứa con trai của Căn cứ trưởng thành phố Z như gã có thể so sánh.
Tần Nhất cười khẽ, lôi cầu trên tay chính xác nện vào người Lục Nguyên Thịnh, gã bị điện giật đến co quắp cả người, tóc trong nháy mắt dựng đứng cháy đen, khuôn mặt trắng noãn đen ngòm, thậm chí trên đầu ẩn ẩn có khói trắng bốc lên.
Lục Nguyên Thịnh há miệng nhả ra một làn khói đen, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Đừng nên xem thường dị năng hệ lôi của Tần Nhất, tuy cấp bậc của nó có hơi thấp, mới đến cấp sáu, nhưng lôi hệ lại là dị năng có lực công kích và lực sát thương đứng đầu trong tất cả các hệ dị năng.
Cấp sáu hoàn toàn có thể đánh bại đối thủ có cấp bậc cao hơn cô.
Trong không khí chợt bay đến mùi khai gay mũi, Tần Nhất hơi bĩu môi, lá gan của Lục Nguyên Thịnh cũng thật nhỏ, bản lĩnh chỉ có vậy mà dám tới đùa giỡn cô.
Đám người đang quấn lấy Tần Hàn Mạt tất cả đều dừng lại, vẻ mặt giống như sống không còn gì lưu luyến.
Cũng không phải thật sự sống không có lưu luyến, mà là bọn hắn nhớ rõ lời Căn cứ trưởng Lục từng nói với mình, nếu như Lục Nguyên Thịnh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn hắn và người nhà của bọn hắn đều chạy không thoát.
"Xong, lần này xong rồi." Một tên đàn ông cao lớn thô kệch bỗng nhiên ngồi bệt trên mặt đất, đôi mắt hung ác giờ phút này đong đầy nước mắt, giống như nàng dâu nhỏ tu tu khóc lớn.
Tiếng khóc vừa cất, những tên còn lại cũng há mồm khóc theo.
Thế là trên đường phố liền xuất hiện một màn quỷ dị như sau, một đám đàn ông to cao ngồi dưới đất ôm đầu khóc rống như đám trẻ nhỏ không được mẹ cho ăn kẹo.
Tần Nhất đỡ trán, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp viết hai chữ cạn lời: "Anh ta còn chưa có chết.
Chỉ có điều, đám các người còn tiếp tục ngồi đó mà khóc, anh ta liền phải chết."
Giọng Tần Nhất không lớn, nhưng lại thành công khiến một đám đàn ông cao to thô kệch ngậm miệng, từng người phi như bay, vội vàng khiêng Lục Nguyên Thịnh rút lui.
Đoạn đường thường ngày náo nhiệt trong nháy mắt chỉ còn lại Tần Nhất và Tần Hàn Mạt.
Ánh mặt trời có chút độc, Tần Nhất mặc dù phơi nắng không đen, nhưng cô cũng không thích bản thân bị phơi dưới nắng.
Nhặt ô rơi dưới đất lên, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Tần Hàn Mạt: "Đi thôi."
Cô nhớ hai người họ còn phải đi mua thức ăn.
Tần Hàn Mạt hơi sững sờ, anh nhìn ánh sáng màu đen quỷ dị lập lòe quanh người, lại nhìn Tần Nhất: "Em, em không sợ anh sao?"
Nói thật, trong căn cứ người thích Tần Hàn Mạt rất nhiều, nhưng người chán ghét và bài xích anh cũng không ít.
Không chỉ vì vết sẹo trên mặt, mà càng nhiều hơn là vì dị năng hệ độc của anh.
"Sợ cái gì, anh sẽ làm hại tôi ư?" Mắt phượng của Tần Nhất sáng trong, không hề có sự chán ghét, trong veo giống như thủy tinh.
Tần Hàn Mạt theo bản năng lắc đầu: "Sẽ không."
Anh đương nhiên sẽ không làm hại Tần Nhất, cho dù tổn thương mình, cũng sẽ không tổn thương Tần Nhất.
Cô là em gái của anh.
Tần Nhất mở ô, lam váy khẽ đung đưa, giống như một đóa hoa sen xanh (lam) nở rộ trong nước: "Không là tốt rồi, anh không làm tổn thương tôi, tại sao tôi phải sợ anh."
Nói xong, Tần Nhất quay người đi về phía chợ bán thức ăn, phía sau mơ hồ nghe được tiếng cười to vui vẻ của người nào đó vang lên.
Mắt phượng của cô nhịn không được choáng nhiễm lên một vòng ánh sáng nhu hòa, khóe môi cũng hơi nhếch lên.
"Nhất Nhất, chờ anh một chút." Đường cong khóe môi của Tần Hàn Mạt làm thế nào cũng không hạ xuống được.
Hì hì, Nhất Nhất không sợ anh, cũng không chê anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...