"Thất Thất, đừng nên tạo áp lực quá lớn cho bản thân." Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán nhìn thẳng Tần Nhất, lạnh lùng trên gương mặt tuấn mỹ vô song nhu hòa đi mấy phần.
Tiểu gia hỏa đặt cho mình áp lực quá lớn, như vậy rất không tốt.
Tần Nhất hít một hơi thật sâu, đè xuống những xao động dưới đáy lòng: "Anh nói đúng, là em quá nóng vội."
Đề cao dị năng không phải chuyện một sớm một chiều, cô có gấp cũng không được, bằng không cuối cùng ngược lại sẽ gặp phải bình cảnh, trì trệ không tiến.
Tần Nhất ôm lấy Vân Hoán, hai tay đặt ở trên eo hẹp của anh.
Vân Hoán cũng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nơi chóp mũi là mùi thơm mát đặc hữu trên người thiếu nữ.
Bốn phía một mảnh hỗn độn, thế nhưng Vân Hoán và Tần Nhất cứ như vậy lẳng lặng ôm lấy nhau, đẹp giống như một bức họa.
Thế nhưng rơi vào trong mắt Mộc Hiên Nhiên, lại vô cùng chói mắt.
Môi mỏng trắng nhợt mím chặt, đuôi mắt hơi giương lên cho thấy rõ tâm tình không tốt của anh ta giờ khắc này.
Trái tim trong ngực đang đập, thế nhưng anh ta lại cảm thấy lòng mình đau nhức, giống như bị kim đâm, không kịch liệt nhưng khó mà xem nhẹ nó.
Mộc Hiên Nhiên dù có trì độn cũng phát hiện ra anh ta đối với tiểu gia hỏa có duyên gặp qua một lần kia đã động tâm.
Thế nhưng, bên cạnh cô giờ phút này lại là người khác.
Mộc Hiên Nhiên đột nhiên có chút hối hận, tại sao người gặp được Tần Nhất đầu tiên không phải anh ta?
Tuy anh ta trời sinh tính tình phóng túng tùy ý, nhưng lại không làm được chuyện đoạt phụ nữ của người khác.
Mộc Hiên Nhiên quay đầu đi, không muốn tiếp tục nhìn hai người ôm lấy nhau ngọt ngào.
Trên chiếc áo màu đỏ Mộc Hiên Nhiên đang mặc dính đầy tro bụi bùn đất, trên cánh tay còn có vết thương hẹp dài.
Cô đơn rời đi, mang theo đau lòng cùng khổ sở.
Không có duyên với anh ta, anh ta còn có thể làm gì đây? Chỉ là, đây là người đầu tiên anh ta thích, anh ta thật sự có thể quên đi ư?
Sau khi Mộc Hiên Nhiên rời đi, Vân Hoán bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa hẹp dài híp lại, phương hướng anh đang nhìn chính là nơi Mộc Hiên Nhiên vừa rời đi.
Anh tuyệt đối sẽ không nhường, Thất Thất là của anh, ai cũng không thể cướp cô đi từ trong tay anh, ai cũng không thể!
Kinh Đô, tiến sĩ Lâm lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, chất lỏng đỏ tươi giống như là màu sắc dụ hoặc người nhất.
Tiến sĩ Lâm ưu nhã uống một ngụm, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào chất lỏng màu đỏ giống như máu, khiến cho khuôn mặt trắng nõn tràn đầy hơi thở thư sinh của anh ta càng thêm mấy phần xinh đẹp.
Cửa mở ra, có người bước vào.
"Thế nào rồi?" Tiến sĩ Lâm không nhìn người tới, mà lại nhấp thêm một ngụm rượu vang đỏ.
"Tiến sĩ, số bảy và số tám đều đã chết." A Sâm cung kính bẩm báo.
"Ồ?" Tiến sĩ Lâm tựa hồ có chút hứng thú, đặt ly rượu trong tay xuống: "Đều đã chết à, là cô ta sao?"
"Vâng tiến sĩ, một mình cô ta xử lý cả số bảy và số tám."
"A, không hổ là vật thí nghiệm ta nhìn trúng." Đáy mắt tiến sĩ Lâm lóe lên từng tia sáng nhàn nhạt.
Đáy lòng A Sâm chợt phát lạnh, anh ta biết tiến sĩ Lâm là một tên biếи ŧɦái.
Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện tiến sĩ Lâm coi thường ngươi, chứ đừng nên để tiến sĩ Lâm cảm thấy hứng thú với ngươi.
Vì người bị tiến sĩ Lâm nhìn trúng, kết quả...một lời khó nói hết.
"Đúng rồi tiến sĩ, Hiên thiếu gia dường như đối với cô ta có chỗ không giống." A Sâm chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn nói chuyện mình phát hiện ra cho tiến sĩ Lâm.
"Choang" một tiếng, ly rượu đỏ rơi xuống đất, trong nháy mắt nát thành mảnh nhỏ, vương vãi đầy đất.
Đáy mắt tiến sĩ Lâm lộ ra tia sáng lạnh, khuôn mặt tuấn tú nho nhã có chút vặn vẹo: "Cậu nói cái gì?"
Toàn bộ uy áp của đẳng cấp cao đè lên người A Sâm, A Sâm lập tức không chịu nổi quỵ gối quỳ xuống, đầu đầy mồ hôi.
"Tiến, tiến sĩ, tha mạng." A Sâm gian nan nói.
Ngay lúc A Sâm cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, toàn bộ uy áp trên người đều biến mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...