Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương Đế Thiếu Quỳ Xuống


Mắt Tần Nhất đảo một vòng, nhớ đến những thực vật biến dị mà cô đã gặp ở đời trước, cố gắng tìm kiếm nhược điểm của chúng.
Nhìn đến khuôn mặt đắc ý của Vương Tán Đình, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một tia linh quang.

Tần Nhất hét to một tiếng, nâng đao chém tới chỗ Vương Tán Đình.
Vương Tán Đình cười lạnh một tiếng: "Vô dụng thôi, đao của mày không thể gây thương tổn đến tao đâu."
Vương Tán Đình nhìn Tần Nhất đang xông đến, dây leo đột nhiên trở nên điên cuồng.

Mắt bà ta đỏ ngầu, tàn nhẫn ngoan lệ, máu huyết trong cơ thể đang kêu gào không ngừng, kêu gọi bà ta mau mau xé nát thiếu nữ trước mắt.
Tần Nhất linh hoạt tránh né, đại đao và dây leo đập vào nhau, tóe ra tia lửa điện.
Thấy Vương Tán Đình dần dần mất cảnh giác, một quả lôi cầu của Tần Nhất lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đập vào mặt Vương Tán Đình.
Vương Tán Đình không kịp phòng bị liền trúng chiêu.


Tiếp theo, Tần Nhất chỉ thấy khói đen tỏa ra từ mặt bà ta, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang đến tận trời xanh.

Sau đó, Tần Nhất mở to mắt nhìn đóa hoa cực đại kia đột nhiên khô héo.
Cây mạn đà la cuối cùng khô héo nằm rạp xuống mặt đất, không còn một chút sự sống nào.
Mà Vương Tán Đình giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn nhìn thấy thân ảnh của bà ta đâu nữa.
Tần Nhất đi qua đó nhìn bụi mạn đà la dưới mặt đất, đột nhiên nhớ lại Hứa Hinh Hương trước đó cũng như vậy, sau khi chết cũng biến thành một bụi mạn đà la.
Tần Nhất dùng đại đao rạch mở nhụy hoa của mạn đà la ra, quả nhiên có một viên thú hạch trong suốt lóng lánh ở bên trong.

Mạn đà la này lúc trước là một thực vật biến dị.
"Quả nhiên là như vậy." Tần Nhất lẩm bẩm.
Giờ phút này, cô không thể nói ra được trong lòng mình đang có cảm xúc gì.

Mọi bất hạnh trong cuộc sống của cô đều do người đàn bà tên Vương Tán Đình này tạo ra.

Mà bây giờ, bà ta đã chết trong tay cô.
Dường như những vướng mắc của nhiều năm trước đều tan biến mất.

Lòng cô chợt trở nên thanh thản, sau đó liền cảm thấy một nguồn năng lượng mạnh mẽ đang trào ra.
Tần Nhất đứng yên tại chỗ, dị năng trong cơ thể cô đang chuyển động một cách điên cuồng, nhưng Tần Nhất lại cảm thấy rất thoải mái.

Là một loại thả lỏng mà trước nay chưa từng có, giống như đang ở bên trong cơ thể mẹ.
Vân Hoán nhận thấy được sự thay đổi của Tần Nhất, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đào hoa lạnh lùng là sự ôn nhu chỉ dành riêng cho Tần Nhất.

Tiểu gia hỏa lên cấp rồi.
Chốc lát sau, Tần Nhất mở mắt ra.

Mắt phượng sáng rực tựa như ngũ thải lưu quang hiện lên bên trong, như hai viên lưu ly đẹp đẽ nhất trần đời.
Cô đã lên cấp tám rồi, dị năng giả cấp tám cũng được xem như là cao thủ số một số hai trong thời tận thế này.
Thế nhưng, Tần Nhất biết như vậy vẫn chưa đủ.

Kẻ địch của cô là tiến sĩ Lâm.

Dị năng của tiến sĩ Lâm có lẽ không quá mạnh, nhưng những quái vật mà anh ta tạo ra mới thực sự là vũ khí của anh ta.
"Thất Thất, chúc mừng em đã là dị năng giả cấp tám." Vân Hoán tiến về phía trước, xoa xoa đầu cô.
"Không đủ, vẫn không đủ." Tần Nhất nắm chặt tay, đôi môi đỏ mọng hơi mím, lông mi cong vút giống như chú bướm đang vỗ cánh bay lên trời cao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng tràn đầy nghiêm túc và quật cường.

Cô như này vẫn chưa phải là đối thủ của tiến sĩ Lâm.

Sự xuất hiện của Vương Tán Đình và Hứa Hinh Hương đã khiến cho Tần Nhất biết được rằng tiến sĩ Lâm đã chế tạo thành công bán thú nhân.

Giống như Vương Tán Đình mới thật sự là bán thú nhân, và cô cũng tin chắc một điều rằng, đám bán thú nhân đó sẽ càng lợi hại hơn nữa theo thời gian.
Vì vậy, sức mạnh, cô cần sức mạnh.
Vân Hoán thở dài, anh không biết tiểu gia hỏa với tiến sĩ Lâm có ân oán gì.

Thế nhưng, tiểu gia hỏa muốn trở nên mạnh mẽ, anh đương nhiên sẽ giúp đỡ cô.
Anh sẽ không nhốt cô lại, sẽ buông tay để cô có thể tự mình bay thật cao.

Anh chỉ cần lặng lẽ ở bên cô là được.
Vân Hoán xoay mặt Tần Nhất lại, ngón tay thon dài vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, cảm giác có chút khô ráp nhưng lại như có một dòng điện chạy qua..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui