Mắt Tần Nhất sáng rực, đại đao màu đen vung lên, móng vuốt của Hắc Ưng bị chém gãy tận gốc, máu đen phun ra, mùi hôi thối tràn ngập.
Khóe miệng Tần Nhất cong lên, làn váy tung bay, tựa như nữ chiến thần từ trên trời giáng xuống.
Móng vuốt bị gãy, Hắc Ưng hét lên một tiếng thê lương, Tần Nhất mở miệng trêu chọc: "Sao vậy, mới như thế đã không chịu nổi rồi sao? Ngoan, tôi còn chưa chơi chán đâu."
Đáy mắt Tần Nhất bỗng nhiên bắn ra nồng đậm chiến ý, tựa như hoa Bỉ Ngạn đang chầm chậm nở rộ.
Trong mắt Vân Hoán mang theo sự si mê, khóe miệng hơi vểnh lên.
Tiểu gia hỏa của anh, Nữ vương của anh.
Tần Nhất nhún người nhảy lên, nhảy tới trên lưng Hắc Ưng, mà Hắc Ưng bởi vì mất đi móng vuốt mà nhất thời mất cảnh giác, bị Tần Nhất đánh lén thành công.
Nắm đấm mạnh mẽ của Tần Nhất nện xuống đầu nơi yếu hại nhất của Hắc Ưng.
Hắc Ưng ăn đau thét chói tai, lung lay người, muốn hất văng Tần Nhất xuống.
Tần Nhất thuận thế nhảy xuống, lưỡi đao băng trong tay bay ra, cánh của Hắc Ưng nháy mắt bị chém đứt.
Thú biến dị to lớn mất đi cánh, giống như từ trên thần đàn rơi xuống, không còn sức chiến đấu, vương miện cũng rớt theo, không thể tiếp tục xưng vương trên bầu trời được nữa.
Tần Nhất đứng vững, sửa sang lại quần áo, làn váy màu xanh vỏ cau bồng bềnh, giống như một con hồ điệp duyên dáng, vô cùng đẹp mắt.
Tần Nhất đi tới, vẻ mặt trầm ổn, thế nhưng Vân Hoán lại thấy được hai mắt cô sáng rực lấp lánh.
Anh thay cô chỉnh lại mái tóc đen nhánh bị rối, biết tâm tình của tiểu gia hỏa không tệ, đang định mở miệng nói, lại nghe thấy một trận tiếng rít gào truyền đến.
Vân Hoán theo bản năng bảo vệ Tần Nhất ở sau lưng, trên trời có một đàn Hắc Ưng đang lượn vòng, rít gào chói tai, bọn chúng không khác mấy với con Hắc Ưng biến dị mà Tần Nhất vừa mới giải quyết.
Tần Nhất ngước nhìn, ước chừng có khoảng mười mấy con, thân thể bọn chúng to lớn như muốn che đi một mảnh đất trời.
"Đây là?" Tần Nhất nhíu nhíu mày, cô không nghĩ tới thứ này lại có nhiều như vậy, xem ra người giật dây phía sau hoàn toàn không có ý định buông tha cô.
Quả nhiên, mười mấy con Hắc Ưng toàn bộ đều phóng về phía Tần Nhất, hoàn toàn không để ý tới đám người Vân Hoán, cho dù mấy người Tần Hàn Vũ dùng dị năng liều mạng công kích bọn chúng, thế nhưng trong mắt bọn chúng chỉ có một mình Tần Nhất.
Tần Nhất cười lạnh, lại nhấc đại đao màu đen lên, linh hoạt tránh né công kích của Hắc Ưng.
Thế nhưng Hắc Ưng thật sự có quá nhiều, bọn chúng lại lợi dụng lợi thế có thể bay lên trời của bản thân, Tần Nhất muốn chặt đứt cánh của bọn chúng có chút khó khăn.
Hai bên giằng co không dứt, Hắc Ưng không thể chạm tới Tần Nhất, nhưng Tần Nhất cũng không có cách nào tiêu diệt bọn chúng.
Đột nhiên, một sợi dây leo thật dài bỗng nhiên đánh úp tới, Tần Nhất vội vàng tránh nó.
Một con Hắc Ưng tìm được cơ hội, móng vuốt màu đen nhanh chuẩn vươn ra quắp lấy Tần Nhất, sau đó vỗ cánh bay lên trời.
Đôi mắt hoa đào của Vân Hoán trầm xuống, anh phi đến tung người nhảy lên, bắt lấy móng vuốt của Hắc Ưng.
Hắc Ưng đã bắt được mục tiêu, cho nên nó không thèm để ý tới Vân Hoán.
Thế là, nhóm người Tần Hàn Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Nhất và Vân Hoán trở thành một chấm đen nhỏ biến mất khỏi tầm mắt, cùng biến mất còn có Hắc Ưng đầy trời.
Đặng Bảo Bình thấy Tần Nhất bị bắt có chút nóng nảy: "Làm sao bây giờ, nam thần bị bắt đi rồi?"
Vẻ mặt Tần Hàn Vũ vẫn ôn nhuận như cũ, dường như không có bất kỳ sự kinh ngạc gì: "Không cần phải gấp, là lựa chọn của Bảo Bảo."
Đặng Bảo Bình sửng sốt, gương mặt tròn trịa có chút ngơ ngác: "Có ý gì?"
Tiểu Linh Hồ trên vai Tần Hàn Vũ tỉnh ngủ, chuẩn xác nhảy vào trong ngực Tần Hàn Vũ, nũng nịu cọ cọ.
Khóe miệng Tần Hàn Vũ cong lên, ngón tay thon dài vuốt lông cho tiểu Linh Hồ: "Là em ấy tự nguyện bị bắt đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...