Nói xong, Tiểu Mộc còn nhìn Tần Nhất một cái thật sâu.
Người thiếu niên trước mắt này có lẽ rất mạnh, nếu thật như vậy, căn cứ của bọn họ có lẽ vẫn còn có thể cứu.
Bên trong tận thế làm gì có cái gọi là nhân tình? Mấy năm này, căn cứ được xây dựng lên ngày càng nhiều, thế nhưng vật tư ở tận thế làm gì có nhiều như vậy, thế là giữa căn cứ với căn cứ xảy ra mâu thuẫn xung đột càng lúc càng lớn.
Căn cứ cỡ lớn tự nhiên là xem thường căn cứ cỡ nhỏ, bắt đầu ra tay đoạt vật tư của bọn họ, chém giết mỗi ngày đều có.
Cái gọi là bảng xếp hạng, đánh hữu nghị luận bàn tên tuổi, trêи thực tế là để những căn cứ xếp hạng cao từng bước xâm chiếm căn cứ nhỏ.
Nếu không phải vị trí căn cứ của bọn họ quá vắng vẻ, sớm đã bị nuốt chửng.
Những chuyện này đương nhiên Tần Nhất cũng đã nghĩ tới, đời trước va chạm giữa các căn cứ với nhau còn muốn khốc liệt hơn so với hiện tại.
Có đôi khi diệt đi một tòa thành hay một căn cứ, thường thường không phải là Zombie, mà là người, lòng người tham lam và tàn nhẫn.
Tần Nhất không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng khuấy mấy cái trong nồi, vẻ mặt lạnh nhạt: "Cùng ăn đi."
Tiểu Lộ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn xoa xoa hai tay, không kịp chờ đợi cắn một miếng thịt trong bát, Tần Nhất ưu nhã ăn: "Tôi sẽ đi."
Trong lòng Tiểu Mộc nhẹ nhàng thở ra, nhưng cậu ta không ăn, chỉ yên lặng gặm bánh bao của mình.
Tần Nhất cũng không ép buộc, thiếu niên tên Tiểu Mộc từ đầu đến cuối vẫn luôn đề phòng cô, còn dẫn dụ cô đi tham gia tranh bán thú nhân.
Nhưng mà quả thực cô đối với người trận tranh giành bán thú nhân này có chút hứng thú.
Công hiệu cải tử hồi sinh tương đương với sinh mệnh thứ hai, ai mà không muốn, Tần Nhất cô cũng muốn.
Hai người Tần Nhất và Tiểu Lộ cùng nhau giải quyết hết toàn bộ nồi canh thịt đầy ụ, Tiểu Lộ vẻ mặt hạnh phúc xoa xoa bụng, đây là món ăn ngon nhất mà cậu từng ăn qua.
Tần Nhất phất tay thu hồi đồ vật trêи mặt đất vào không gian, Tiểu Lộ hâm mộ nhìn chằm chằm, có một dị năng giả không gian thật sự quá tốt, có thể ra ngoài nhẹ nhàng ung dung.
Dị năng của Tiểu Mộc là cường hóa thính giác, mà Tiểu Lộ là cường hóa thị giác, không khác mấy với Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, rất thích hợp với việc điều tra.
Ba người ngốc ở núi tuyết thêm nửa ngày, sau khi xác định bán thú nhân kia đã chạy trốn mới thu dọn đồ đạc về căn cứ.
Tần Nhất còn vì thế mà có chút tiếc hận, cô rất muốn gặp gỡ bán thú nhân, cô chưa thấy qua chủng loại này bao giờ.
Căn cứ của Tiểu Lộ tên là căn cứ Tuyết Sơn, khoảng cách quả thực rất gần Tuyết Sơn, quy mô cũng rất nhỏ.
Tần Nhất nhìn một vòng, trong này có khoảng một trăm người, nhưng phần lớn đều là người bình thường, dị năng giả rất ít.
Mà người bình thường lại chủ yếu là người già và trẻ em, ngay cả dị năng giả cũng là một bộ dáng xanh xao vàng vọt.
Quả nhiên căn cứ này thật sự rất yếu, yếu đến một tiểu đội của căn cứ trung đẳng cũng có thể chiếm đoạt nó.
Tần Nhất vừa tiến vào, ánh mắt mọi người đều tập trung trêи người cô, không nói gương mặt kinh thiên và khí chất đầy người, chỉ khí sắc hồng nhuận và quần áo sạch sẽ trêи người thôi, cũng khiến người nơi này cảm thấy hâm mộ.
Đồng thời còn mang theo chút tôn kính, người sinh hoạt tốt như vậy, thực lực sẽ không kém.
Trong lòng Tiểu Lộ đặc biệt tự hào, vị cường giả này là do cậu mang về đấy.
Cậu đang định dẫn Tần Nhất đi gặp Căn cứ trưởng, một người phụ nữ có tuổi run run rẩy rẩy chống gậy đi tới, sắc mặt vàng như nghệ, nhưng đôi mắt lại tinh thần sáng ngời.
Tiểu Lộ nghênh đón, bên trong đôi mắt to sáng ngời của cậu hiện lên từng tia lo lắng: "Mẹ, sao mẹ cũng tới đây, không phải bảo mẹ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt sao."
Người phụ nữ không nói gì, chỉ là trong đôi mắt trải qua tang thương là một mảnh cơ trí: "Xin cậu hãy cứu lấy căn cứ của chúng tôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...