"Mẹ, con cũng hi vọng đây không phải là sự thật." Mắt phượng của Tần Hàn Vũ như phủ một lớp sương mù mịt.Bên trêи trang giấy là kết quả xét nghiệm giám định DNA, phía trêи có mấy mục theo thứ tự là Tần Nhất và Tôn Chỉ Lan, Tần Nhất và Tần Miễn, Tần Kiều Kiều và Tôn Chỉ Lan, Tần Kiều Kiều và Tần Miễn, Tần Kiều Kiều và Vương Tán Đình, những trang giấy ghi kết quả xét nghiệm đều bị người nào đó nén lại trêи một tờ giấy.Kết quả cho thấy rất rõ ràng, Tần Nhất là con gái ruột của Tần Miễn và Tôn Chỉ Lan, còn Tần Kiều Kiều không có bất kỳ quan hệ gì với Tần Miễn và Tôn Chỉ Lan.
Tần Kiều Kiều là con gái ruột của Vương Tán Đình, cũng chính là tiểu tam lúc trước hãm hại Tần Miễn.Nếu như, nếu như đây đúng là sự thật, như vậy, bọn họ phải đối mặt với Tần Nhất như thế nào đây?Tần Hàn Vũ bỗng nhiên nắm chặt tay, thật ra, trong lòng anh đã tin tưởng.
Dáng vẻ của Tần Kiều Kiều kỳ thật một chút cũng không giống Tần Miễn và Tôn Chỉ Lan, thế nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.Chuyện cẩu huyết, loại tiết mục "ly miêu tráo thái tử" mà chỉ có trong phim thần tượng mới có thể xuất hiện lại thật sự xảy ra trong nhà bọn họ.Trong lòng Tôn Chỉ Lan rối bời, bà không muốn thừa nhận điều này, nhiều năm như vậy, Tần Nhất trong lòng bà chính là một cái gai.
Tuy bà nhìn như đã tha thứ cho chồng, nhưng thật ra vẫn rất để ý đến đứa con gái riêng này.Bà là người hiếu thắng, vì không muốn con gái mình thua kém con gái của tiểu tam, cho nên bà dạy dỗ Tần Kiều Kiều rất nghiêm khắc.
Nhưng nếu Tần Nhất mới thật sự là con gái ruột của bà, bà có mặt mũi gì đi gặp Tần Nhất?Nhiều năm như vậy, bọn họ chẳng ngó ngàng quan tâm cô, ngược lại coi con gái của tiểu tam, một đứa con gái hoàn toàn không có quan hệ máu mủ với mình xem như châu bảo.
Còn cô thì sao, cô chỉ có thể tội nghiệp đứng một bên nhìn gia đình bọn họ yêu thương nhau.Bà còn nhớ Tần Nhất có bệnh kén ăn, cô gái nhỏ mười sáu tuổi nên tràn đầy sức sống lại gầy gò nhỏ bé, sắc mặt vàng như nến, vừa nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ."Cộc cộc cộc" ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tôn Chỉ Lan hoảng hốt vội vàng đứng dậy: "Tôi đi mở cửa."Gân xanh trêи đầu Tần Miễn nổi lên: "Được, được lắm! Nhiều năm qua, vậy mà ta lại xem con gái của người khác thành con gái của mình."May là Tần Miễn tỉnh táo lại rất nhanh, nhưng lúc này trong lòng cũng tràn đầy tức giận cùng xấu hổ.
Ông ta nên đối mặt với con gái ruột của mình như thế nào đây? Nhiều năm qua, chỉ có ông ta biết mình đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng với Tần Nhất.Cửa thư phòng mở ra, Tôn Chỉ Lan dẫn Trương Tuệ vào."Bà là ai?" Tần Miễn không nhận ra Trương Tuệ.Trương Tuệ nhìn Tôn Chỉ Lan và Tần Miễn, "bịch" một tiếng quỳ xuống.
Bà là đến nhận tội, ngày đó trở về bà đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nghe theo trái tim mình, tới nhận tội."Tôi là tới nhận tội, tôi có lỗi với mọi người.
Con gái hiện tại của hai người không phải là con gái ruột của Tần tiên sinh và Tần phu nhân."Đầu Tôn Chỉ Lan "oanh" một tiếng nổ tung, bà túm chặt quần áo Trương Tuệ, gương mặt đoan trang tuyệt mỹ hoàn toàn trắng bệch: "Lời này của bà là có ý gì, là có ý gì?"Cơ thể Tôn Chỉ Lan lung lay như sắp đổ, chẳng lẽ, chẳng lẽ Tần Nhất mới thật sự là con gái của bà? Thế nhưng, chuyện này, về sau bà phải làm thế nào để đối diện với con gái đây?Hốc mắt Trương Tuệ đỏ hồng: "Tần phu nhân, thật sự rất xin lỗi.
Có thể phu nhân không nhận ra tôi, nhưng tôi vĩnh viễn nhớ kỹ phu nhân.
Tôi là y tá năm đó chăm sóc cho phu nhân sau khi sinh tiểu thư.
Thật ra con của hai người lúc trước đã bị người khác cướp đi.
Lúc đó phu nhân vừa sinh xong, Tần tiên sinh vẫn chưa tới, đứa bé là trẻ sinh non.
Khi tôi chuẩn bị ôm đứa bé đi đến phòng giữ nhiệt, một người phụ nữ tóc tai bù xù ôm một đứa bé khác chạy tới.
Người phụ nữ đó cướp lệnh thiên kim từ trong tay tôi, sau đó nhét đứa bé trong ngực mình cho tôi."Sau khi Trương Tuệ nói hết bí mật che dấu dưới đáy lòng đã lâu ra, cả người dễ chịu hơn rất nhiều..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...